Hắn nhìn về phía cô độc chứng, thấy người kia cũng không có quá nhiều phản ứng, Như Thương duỗi tay, người lại tự nhiên đưa qua nép sát vào Tiêu Phương.
Trên lưng không còn người, loại cảm giác cô đơn đột nhiên xâm nhập tận trong tâm.
Có một chút mất mác, ngay cả Quỷ Đồng cũng nhìn ra được.
Như Thương trong người trọng thương, đâu còn tâm tư suy nghĩ điều đó.
Hơn nữa nhìn thấy Tiêu Phương nàng thật cao hứng, nàng xem Tiêu Phương như bạn cũ thân thiết, khẽ vươn tay đầu liền dựa sát vào trong ngực giống như một người thân, vừa ổn định lại an tâm.
"Mau! Lên Lạc Đà!" Ánh sáng đỏ từ trong mắt Như Thương lúc này đang biến mất từng chút, bầu trời cũng dần dần kết thúc trận mưa.
Tiêu Phương đương nhiên còn rất nhiều thời gian để hỏi đến cùng, không cần thiết phải nóng lòng nhất thời.
Vì vậy một tay ôm lấy Như Thương, thân mình nhẹ nhàng lung lay giống như bay vọt lên lưng Lạc Đà.
"Ta không biết các ngươi có ba người, chỉ chuẩn bị hai con Lạc Đà. Hai người các ngươi kiên nhẫn chịu đựng trước, đợi đến cửa thành trực tiếp tách ra cưỡi của binh lính giữ thành!"
Lời hắn còn chưa dứt, đã đưa tay chụp lấy cổ Lạc Đà.
Lạc Đà dường như bị tác động, liền rút chân chạy về phía trước. Tốc độ cực nhanh, không kém gì ngựa.
Như Thương được đặt trước người cách chỗ lưng nhọn, người vẫn là như tỉnh như không, nhưng nói chung là biết Tiêu Phương ở phía sau lưng để cho nàng dựa vào trong ngực, nghỉ ngơi bằng tư thế ở mức độ thoải mái nhất.
Trông thấy Tiêu Phương cùng Như Thương đã chạy đi, cô độc chứng liếc mắt nhìn Quỷ Đồng, trầm giọng nói:
"Nhảy lên!"
"A?" Quỷ Đồng sửng sốt, ngay sau đó chỉ vào Lạc Đà nói: "Chủ nhân lên, ta chạy theo là được!"
"Đừng nói nhiều, nghe ta!" Sắc mặt hắn trầm xuống, không có ý định nhiều lời.
Quỷ Đồng thấy thế cũng không hỏi lại, vội vàng đi đến trước Lạc Đà, xoay người nhảy lên.
Cô độc chứng bước lên tay vỗ xuống một cái, Lạc Đà liền giống như con ở phía trước nhanh chóng chạy đi.