Họ chưa thấy ai trong hoàng cung có thể đường hoàng dùng khinh công mà đi, hai người bọn họ thật sự là tuyệt thế.
Nhưng không ai dám nói, bởi vì mấy người này ở trong hoàng cung có thân phận đặc thù.
Trừ vị thái tử làm cho người ta kinh sợ, còn có những hành động quái dị của bọn họ nữa, nói thí dụ như. . . . . . nuôi hổ.
Hạ nhân gần Liên viện thấy hai người bọn họ cùng nhau đi về hướng bên này, nhất thời không nhịn được muốn tới xem một chút.
Nhưng vừa bước một bước, nhìn thấy ánh mắt bén nhọn của cô độc chứng lại ngừng lại.
"Muốn sống! Tốt nhất lập tức biến mất!" Hắn trực tiếp ném ra một câu như vậy, trong lời nói chứa đầy tàn khốc, những tướng sĩ kia liên tiếp lui về phía sau, không dám ở lại thêm một khắc.
Quay đầu lại nhìn Như Thương, hắn hỏi:
"Người muốn làm gì?"
Như Thương đàng hoàng đáp ——
"Tìm người!"
"Tìm ai?"
"Tiêu Phương!" Nàng hít sâu một hơi, cầm bình sứ đưa tới trước mặt hai người, nói: "Đây là thuốc Tiêu Phương chế, ta ngửi ra được! Trên thế giới này cũng chỉ có Tiêu Phương có thể chế ra loại này thuốc, Liên phi có, khẳng định Tiêu Phương đang ở chỗ này, hoặc là nói hắn đã từng tới!"
Dường như đã hiểu, tại sao nàng tìm tới tìm lui tìm khắp cũng không thấy Tiêu Phương, nhưng đồng thời lại cảm thấy người kia thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở bên mình.
Nghĩ lại, hắn vẫn luôn ở trong cung.
Khắp hoàng cung có nơi nào nàng chưa từng qua, có nơi nào chưa từng tìm, nhưng chỉ riêng duy nhất một chỗ chưa từng đặt chân đến, đó chính là Liên viện.
Không phải chưa từng nghĩ đến việc len lén âm thầm vào xem, nói ra, nàng luôn rất hiếu kỳ với vị Liên phi này.
Nhưng vì ngại đối phương là mẫu thân của cô độc chứng, nàng luôn ôm sự tôn trọng với cô độc chứng, nên nửa đêm canh ba mới không len lén âm thầm đi vào.
Không nghĩ tới lại bị thừa cơ hội Tiêu Phương như vậy, tìm được chỗ trốn không ai vào được.