Lúc này lại có tiếng nói của người Tây Dạ truyền đến, nhưng là hướng về phía đội bảo vệ cửa cung nói:
"Đi đem hai mắt bị mù kia ném tới chợ bán thức ăn đi! Đừng ở lại chỗ này chướng mắt!"
Nhóm người đội bảo vệ đang chuẩn bị lĩnh mệnh thi hành, vào lúc này nghe được âm thanh của một nữ tử vang lên, êm tai nhưng lạnh nhạt.
Nàng nói:
"Uy! Các ngươi đi chỗ nào?"
Mọi người sửng sốt, theo tiếng nói nhìn lại, lúc này mới phân biệt được người nói chuyện chính là một nữ tử trong đội múa.
Nàng dùng khăn trùm đầu, cũng che lại hơn phân nửa gương mặt, mọi người chỉ có thể trông thấy một đôi mắt ngay thẳng linh động nhìn đến.
Trong ánh mắt kia phát ra lạnh lẽo, mặc dù là ở đất nước sa mạc nóng bức, nhưng hình như cũng có thể làm cho khắp cả người phát lạnh.
"Người mắt bị mù ở đằng kia! Các ngươi đi nhầm phương hướng rồi!"
Người nói chuyện chính là Tần Như Thương, nàng một chút cũng không khách khí, trực tiếp giơ cánh tay lên, chỉ hướng sứ giả Tây Dạ đã bị chính nàng khoét hai tròng mắt, lại nói:
"Không phải nói người mù không thể nào đi vào Vương Cung sao! Đem người đó cũng ném đi!" Vừa nói xong kế tiếp còn học theo giọng điệu của người Tây Dạ trước đây, nói: "Tốt số thì được người lượm về iếng cơm ăn, không tốt số thì sẽ chờ chết ——"
"Ngươi nói cái gì?" Lời còn chưa nói hết, đã làm cho đối phương rống to, người liền tùy tiện chạy tới dáng vẻ như là muốn ra tay đánh người.
Tần Như Thương thờ ơ nhìn lại, thân thể động cũng không động.
Nhóm sứ giả Tây Dạ rất khó tưởng tượng, chỉ là một vũ cơ lại dám can đảm cùng hắn nói chuyện như vậy, một đám thanh niên đều đã vung lên quả đấm, vẻ mặt hung ác như không thể ngay lập tức gọi người tới hướng về phía Tần Như Thương.
Đáng tiếc bọn họ không cách nào được như ý, Tần Như Thương ngay cả tay cũng chẳng muốn động, chỉ một câu nói liền đem người đánh bay trở về ——
"Đả thương ta, tất cả các ngươi đều sẽ bị ném vào bên trong hố đất cho rắn ăn!"
Đây là lời nói trên đường đi nàng nghe được, không nghĩ tới cũng rất có tác dụng.