Chỉ là sau khi nhìn thấy tình hình hiện tại cũng không còn được bao nhiêu cảm giác kìa lạ nữa, cái loại cảm giác hoảng sợ, sa sút tinh thần trước đó cũng không còn tồn tại, ngược lại Tần Như Thương tận lực tập trung chú ý đến một người ngồi ở trên ghế trúc được nâng đi.
Người nọ toàn thân áo đen, tóc xõa ra tùy ý, cũng không chải đầu búi tóc. Dáng vẻ vào lúc này lười biếng tựa vào trên thành ghế, ngẩng đầu nhìn trời nhưng hai mắt thì lại nhắm chặt.
Dáng vẻ như vậy Tần Như Thương thấy cũng nhiều, từ Hách Thành mãi cho đến cái đêm bão cát, trong đội ngũ vẫn luôn có một người duy trì bộ dáng này.
Chính nàng cho người đó một cái tên, gọi là cô độc chứng.
Vốn tưởng rằng đã bị mất tích, bây giờ người quen lại xuất hiện ở trước mắt, Tần Như Thương thật không biết nàng nên phải lên tiếng chào hỏi, hay là làm như không thấy thì tốt hơn.
Đội ngũ nâng ghế trúc đi rất chậm, giống như đang phối hợp cùng nàng suy tính thời gian.
Nói ra, cô độc chứng xem như cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, nếu như không có hắn ra tay cứu giúp, một đêm bảo cát kia vẫn không biết sẽ tạo thành nhiều hậu quả nghiêm trọng gì.
Hoặc bất đắc dĩ thì nàng sẽ dẫn mưa vào trong sa mạc, mặc dù được cứu, nhưng cũng khiến ọi người hoang mang sợ hãi.
Nghĩ đến đây, ghế trúc đã được nâng đến trước mặt.
Nàng đứng ở một bên đường, đưa mắt nhìn theo đội ngũ đi ngang thoáng qua nàng.
Không ai nhìn về phía nàng, Tần Như Thương bị xem như vô hình không có.
Nhưng nàng không phải để ý những thứ này, lúc tầm mắt lướt qua chỗ không ngờ đến lại có phát hiện mới.
Đó là móng tay của cô độc chứng, giống như được tẩm một loại mực nước đen đậm, tay bỗng nhiên đem đặt lên trên ghế trúc.
Như Thương nhíu chặt lông mày, nhấc chân liền đi theo về phía trước hai bước, vẫn nhìn chằm chằm trên đầu móng tay đen nhánh kia. Truyền thuyết đã từng được nghe qua có liên quan đến thái tử Đông Thục, lại bắt đầu lần lượt hiện lên ở trong đầu.
Này…!
Bị tẩm trong nước thuốc bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau khi đi ra người lại còn sống, nhưng tất cả mười đầu móng tay đều đen. . . . . .