Lúc này lại thấy một tiểu cô nương ở bên cạnh, sau khi muốn duỗi tay về phía trước đưa qua gì đó, trọng tâm không ổn định, người hoàn toàn trực tiếp hướng mặt đất ngã xuống.
Như Thương không chút nghĩ ngợi, buông nhẹ túi nước cầm trong tay, túi nước kia trực tiếp rơi xuống đất thấm vào trong cát vàng.
Sau đó hai chân kẹp chặt bụng Lạc Đà, thân mình hướng bên cạnh một chút, người liền vắt ngang dò xét ở phía ngoài.
Cánh tay hướng về phía trước, một tay đỡ lấy được tiểu cô nương đang ngã xuống, sau đó lật thẳng lại thân thể, trực tiếp đem người đến trên lưng Lạc Đà của nàng.
Hành động liên tiếp nhanh chóng gọn gàng, mọi người chung quanh chỉ nghe được tiếng kêu của tiểu cô nương, đến khi quay đầu lại xem thì người đã bình yên vô sự.
Nữ hài tử sợ tới mức vỗ ngực liên tục, nói lời cảm tạ cùng Tần Như Thương, thấy túi nước của nàng bởi vì cứu mình mà rớt đi, vội vàng leo xuống trở lại trên Lạc Đà của mình, sau đó cởi xuống túi nước đưa lên phía trước, khéo léo nói ——
"Tỷ tỷ, cho ngươi uống nước của ta!"
Như Thương gật đầu nói cảm ơn, cũng không khiêm tốn, đón lấy túi nước kia liền đưa lên miệng.
Cứ như vậy đến gần buổi tối, mọi người dựng lên lều vải, tốp năm tốp ba đi vào nghỉ ngơi.
Nàng mang theo nữ hài bên cạnh, hai người ngủ trong một gian lều vải nhỏ.
Nữ hài tử kia không ngủ được, nằm ở bên cạnh nhìn chằm chằm Như Thương, sau đó mở miệng nói:
"Tỷ tỷ, ngươi thật là đẹp!"
Như Thương cười khẽ, bắt đầu có chút hối hận vì lúc trước không nghe lời Tiêu Phương nói, khi đi ra ngoài phải mang theo một bộ mặt nạ da người của hắn tự chế.
Diện mạo của nàng, nàng biết, không biết là trùng hợp hay là ông trời cố ý an bài, thân thể này lại có thể cùng dáng dấp kiếp trước của nàng giống nhau như đúc.
Hiện tại hình dáng dung mạo này môi không điểm mà đỏ như son, mi không vẽ mà đậm như mực, hai mắt ẩn tình chứa nước, rồi lại bởi vì tính tình lạnh nhạt cứng rắn, mà có vẻ mang theo vài phần tàn khốc.