"Nàng cảm thấy đứa nhỏ trong bụng nữ tử mang đến cho nàng hy vọng sống sót, vì vậy phá lệ cũ đáp ứng để cho nữ nhân kia sanh ra đứa bé. Phải biết rằng, ở Tây Dạ Quốc căn bản là không có khả năng có chuyện này. Đừng nói đến khiến cho nữ nhân mang thai, cho dù bình thường Tây Dạ Vương nhìn ai liếc mắt một cái, chỉ cần truyền đến tai Vương Hậu, nữ nhân kia hẳn là phải chết không thể nghi ngờ."
"Sau đó thì sao?" Tần Như Thương đối với chuyện xưa này sinh ra tò mò, trực giác nói cho nàng biết, chuyện xưa này kết cục nhất định hết sức tàn nhẫn, nhưng mà không dừng lại được ham muốn, muốn được nghe tiếp.
"Chuyện về sau không ai có thể tưởng tượng được! Nữ nhân kia mang thai thẳng đến mười sáu tháng, bụng lớn đến nỗi ngay cả bước đi cũng không đi được, mỗi ngày chỉ có thể nằm ở trên giường."
"Rốt cuộc ở tháng mười bảy vào ngày thứ chín chuyển dạ, lại một hơi sanh ra chín hài tử, tất cả đều là nam hài nhi. Vương Hậu cho là yêu nghiệt, ra lệnh một tiếng đem nữ tử vừa mới sinh xong tới Quỷ Môn quan treo lên lập tức xử tử, chín hài tử kia cũng nhốt vào trong Tháp Trấn Yêu."
Nghe đến đây, Tần Như Thương "Ách" một tiếng, không có ý nghĩa gì, chỉ xem như là cảm thán.
Sau đó còn tiếp theo lời, nói:
"Hóa ra chúng ta nhảy vào chỗ này là Tháp Trấn Yêu. . . . . ."
"Ân." Cũng chỉ trả lời một tiếng, cô độc chứng lại nói: "Sau khi chín hài tử bị nhốt, Vương Hậu chỉ cho phép bọn hạ nhân để vào trong tháp một thùng sữa Lạc Đà, tiếp theo bỏ mặc cho chúng tự sinh tự diệt, cũng không cho ai đến xem. Ngay cả Tây Dạ Vương cũng không thể đi gặp thân sinh cốt nhục của mình."
"Cứ như vậy trải qua suốt ba mươi ngày. Cuối cùng Vương Hậu hạ lệnh mở ra Tháp Trấn Yêu, lại phát hiện chín hài tử cũng không có chết toàn bộ, mà có một còn sống. Một thùng sữa Lạc Đà này đối với hài nhi mà nói một chút cũng không thể dùng, hài nhi không đứng được, thùng sữa lại quá cao, cho dù sữa để ở chỗ nào, vẫn chắc chắn sẽ bị đói mà chết."