"Ngươi nói rất đúng, Tây Dạ nhất định sẽ không chịu để yên như vậy. Một khi người của Tây Dạ và rắn của Tây Dạ cùng một lúc đánh tới cửa, đến lúc đó sợ là Đông Thục phải dẫm vào vết xe đổ hai mươi năm trước, muốn tránh thoát tai họa phải đưa một con tin khác đi qua! Ai! Ngươi là nhị hoàng tử, nói vậy ngoại trừ thái tử hiện tại, người quan trọng nhất chỉ còn ngươi thôi? Cho nên, không cần quá nôn nóng, cơ hội đi Tây Dạ của ngươi rất lớn! Tây Dạ cảnh đẹp, còn có bão cát trong Tháp Đạt Lý cũng đang chờ đợi nghênh đón ngươi đến, trở về chuẩn bị cho tốt, người Tây Dạ cũng sắp đến rồi!"
Một câu sau cùng vừa nói xong, ý cười trên mặt nàng càng đậm.
Mặc dù rất đẹp, thậm chí đẹp đến nỗi sẽ làm người ta thất hồn lạc phách, nhưng mà nhị hoàng tử lại không có nửa điểm dũng khí để thưởng thức.
Loai xinh đẹp này với hắn mà nói chính là cây anh túc (thuốc phiện), đầu tiên là nghiện, sau đó là mất mạng.
Đúng vậy, hắn sợ Tây Dạ, cũng giống như tất cả mọi người Đông Thục, hắn rất sợ hãi Tây Dạ.
Bởi vì hiểu biết đối với Tây Dạ rất ít, bởi vì Tây Dạ quá mức thần bí, cũng bởi vì Tây Dạ có thể giết người trong vô hình.
Hắn nhỏ hơn cô độc chứng bảy tuổi, năm nay chỉ mới mười tám.
Người đứng trước hắn, thái tử cũng chỉ lớn hắn không tới ba tháng mà thôi, cho nên chuyện năm đó cô độc chứng bị đưa đến Tây Dạ đi làm con tin, những hoàng tử như bọn họ sau này cũng không có kinh nghiệm trải qua.
Nhưng mà nghe nói thôi, cũng đã đủ khiến bọn họ sợ mất mật rồi.
Sợ thì sợ, nhưng uy nghiêm trên mặt mũi cũng vẫn phải giữ nguyên.
Hắn cố gắng để cho bản thân tỉnh táo lại, sau đó lại hướng phía trước chỉ một cái, quát to:
"Lớn mật! Ngươi đã không sợ, hiện tại Bổn vương sẽ bắt các ngươi lại rồi nhanh chóng đưa trở về Tây Dạ?"
Lúc này hắn phô trương thanh thế (phô trương tỏ ra mình có tài), lời nói ra một chút cũng không có thể ảnh hưởng đến ba người Tần Như Thương, nàng ngược lại còn khiêu khích hướng vị nhị hoàng tử ngoắc ngoắc ngón tay, sau đó nói:
"Có thể thử xem! Bất quá, ngươi cảm thấy ngươi có cái bản lãnh đó sao?"