Một màn âm mưu cứ như vậy được nói đến rất êm tai, giọng điệu Liên Nhi nói chuyện rất nhẹ nhàng từ tốn, từ đầu tới cuối cũng không có một chút phập phồng.
Không thể không thừa nhận, nghe nàng nói chuyện thật là hưởng thụ, cái loại ngữ điệu nhẹ nhàng ôn nhu có thể khiến cho người ta cảm thấy thật thoải mái.
Nhưng mọi người trong viện đều không có thời gian để thưởng thức, ai cũng biết nữ hài này đại biểu cho cái gì, cũng biết nàng nói những lời này là có hàm ý gì.
Nhưng cô độc chứng cũng chưa có tỏ ngay thái độ, bản thân hắn lại rơi vào trầm tư, thời gian đã qua nửa nén hương, lúc này mới mở miệng nói chuyện.
Nhưng là nói với Quỷ Đồng:
"Dẫn tiểu cô nương này đi nghỉ ngơi, những lời nàng nói ta đều nhớ rõ, đêm nay sẽ theo an bài này làm việc!"
Quỷ Đồng đáp lại, kéo kéo Liên Nhi dẫn nàng đi.
Đợi đến khi hai người vòng qua chính viện, cô độc chứng mới nói với Vạn Sự Thông:
"Đi tìm Mai Mai trở về, không cần phải thám thính gì nữa!"
Vạn Sự Thông lĩnh mệnh rời đi, vào lúc này, trong sân chỉ còn lại hai người cô độc chứng và Tần Như Thương.
Hai chân Như Thương vẫn cuộn tròn trên ghế dựa, dùng tay ôm hai đầu gối làm cho ghế xích đu thêm lắc lư lên xuống.
Cô độc chứng mặc cho nàng tự mình đong đưa một lát, sau đó vươn tay ra giữ ghế dựa dừng lại cố định.
Như Thương cũng không có hỏi hắn muốn làm gì? Nhưng vào lúc hắn đưa tay qua nàng thoáng nhìn lòng bàn tay của hắn.
Trên đó có một đường vết sẹo rất rõ ràng nổi bật, có nhiều chỗ đã kết vẫy bong tróc, để lộ ra vệt trắng lờ mờ.
"Cũng lành rất nhanh!" Nàng nhếch nhếch miệng, ném ra một câu như vậy.
Cô độc chứng cong lên khóe môi, không cần hỏi cũng biết nàng nói lời này là có ý tứ gì, vì vậy nhẹ nhàng trả lời:
"Vậy phải cảm tạ vì ngươi không gặp nguy hiểm nữa!"