Lúc này có người vẫn đang hỏi:
"Liên Nhi, người đây là như thế nào a? Nói chuyện với ngươi nha!"
Còn có người lắc lắc vai của nàng, hét to nói:
"Là ai đã hại ngươi thành ra cái dạng này? Liên Nhi, đêm hôm qua ngươi ngủ ở đâu?"
Lúc này, cũng không biết là ai lại xen vào một câu ——
"Tiểu Hỉ đâu? Chúng ta không phải có ba mươi người sao? Tại sao lại thiếu đi một người?
Nghe xong lời này, mọi người cũng xoay người sang chỗ khác, bắt đầu cùng nhau đếm, Như Thương nhìn một vòng, nếu không phải còn có người ở lại trong lều vải không đi ra ngoài. Như vậy, đội múa này quả thật chỉ còn lại có hai mươi chín người.
Mà trong hai mươi chín người này, còn có một người bị mù hai mắt, Liên Nhi không thể tiếp tục nhảy múa.
Nàng hiểu, theo như lời mọi người thì Tiểu Hỉ là một nữ tử có đôi mắt rất xinh đẹp quyến rũ. Cái loại quyến rũ này sẽ làm cho người ta cảm thấy được, cho dù Tiểu Hỉ bình thường nhìn người liếc mắt một cái, cũng được xem là có chút ý tứ quyến rũ.
Có người bắt đầu tại mỗi cái lều vải tìm kiếm, nhưng trừ bỏ mấy đỉnh lều của sứ giả Tây Dạ ra, còn lại tất cả đều là không.
Mọi người cũng bị chuyện tình Liên Nhi hấp dẫn , không ai còn có thể ở lại trong lều.
Trong lúc nhất thời, nghị luận nổi lên bốn phía, có người bắt đầu sợ hãi, kể đến những năm trước người đưa tới Tây Dạ khiêu vũ, không một ai có thể trở về, lại hỏi chẳng lẽ cứ mất tích như vậy? Hoặc là mắt bị mù cũng không có biện pháp rời khỏi sa mạc?
Tần Như Thương đi lên phía trước kéo tay Liên Nhi, nữ hài liền phản xạ lui về phía sau một bước, tiếp theo chính là run bần bật.
"Đừng sợ." Nàng cúi người xuống nói khẽ: "Ta là tỷ tỷ xinh đẹp."
Giọng nói của nàng như có một loại hiệu quả, trong nháy mắt làm cho tinh thần người an tĩnh , bình thản lạnh nhạt, nhưng rõ ràng dứt khoát.
Liên Nhi lập tức bỏ xuống đề phòng, bàn tay nhỏ bé cũng chủ động giơ lên, để cho Tần Như Thương nắm lấy.