Cô độc chứng hơi nhíu mi nhìn nàng, thật lâu không lên tiếng.
Như Thương nhìn thấy được ở trong ánh mắt hắn tựa như có một tia ưu thương, giống như bởi vì câu không tin này của nàng mà có, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
"Tại sao không tin đây?" Cô độc chứng khoát tay, câu hỏi nhẹ nhàng như mây gió, vừa là hỏi, vừa là tự mình nói.
Như Thương đem một tia dao động hơi trào dâng ở đáy lòng áp chế đi xuống, sau đó tiếp tục mở miệng, nói:
"Tìm Thầm Châu vốn chính là chuyện riêng của ta, ta thừa nhận kéo theo ngươi vào là ta không đúng. Nhưng nếu ngươi không muốn, đại khái có thể rời đi, ta dù sao cũng không có đến mức cầm đao để lên cổ bắt ngươi đi theo ta làm một trận rắc rối này. Nhưng mà ngươi có tự hỏi lòng mình, chuyện cho tới ngày hôm nay, ngươi thật chỉ vì giúp ta tìm Thầm Châu sao?"
Nàng càng nói càng kích động, thậm chí tay giơ lên chỉ đến phương hướng hoàng cung Tấn Dương ——
"Là ngươi muốn đi vào trong đó! Là ngươi muốn cái vị trí kia! Là ngươi muốn tìm về mọi thứ ngươi đã mất đi! Nhưng mà, Chử Thiên Minh! Nếu như ngươi nói ra, ta đương nhiên giúp ngươi! Tại sao rõ ràng trong lòng có suy nghĩ, nhưng lại phải nghĩ ra chiêu bài giúp ta tìm kiếm Thầm Châu chứ?"
Nàng kích động làm cô độc chứng có chút hơi ngẩn người, vốn không phải là người hoạt bát hình như lại càng thêm mờ mịt hơn.
Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Như Thương, đối mặt với chỉ trích của nàng vẫn không nhúc nhích, nhưng ở trên mặt hiện lên một tia nghi ngờ cùng không hiểu.
Cái loại không hiểu đó cũng không kéo dài bao lâu, thay vào đó, chính là ngưng tụ phẫn hận.
Như Thương cũng không thể nào nói ra lời tiếp theo, thậm chí lời nói đã lao ra cửa miệng nửa chừng lại "ừng ực" một tiếng nuốt trở vào.
Là nàng nói sai rồi sao?
Tại sao ở trong biểu tình của cô độc chứng nàng lại nhìn thấy thất vọng cùng đau khổ?
Tại sao ở trong ánh mắt của cô độc chứng nàng lại nhìn thấy chua xót cùng đau thương?
Trong lúc nhất thời, nàng cũng giật mình.