Nhiều năm về trước, nơi đó gặp đại hạn hán.
Thái Thú Tế Châu chôn sống người tế trời, cầu mưa xuống cho Tế Châu tươi tốt phồn thịnh.
Nàng xuyên qua đúng lúc nơi đó đang hành lễ cầu mưa, cũng chính nàng chó ngáp phải ruồi, khiến cho bầu trời Tế Châu nứt ra, làm cho nơi đó mưa thuận gió hòa.
Lúc nghe được tin tức đã là chạng vạng, trời chiều nghiêng bóng trải dài, mắt thấy ánh sáng cuối ngày sắp tắt.
Như Thương hỏi Khai Tâm:
"Thái tử điện hạ đâu?"
Tiểu nha đầu than nhẹ:
"Đến ngoài viện của Liên phi nương nương." Vừa nói xong đưa một chén canh tới trước mặt Như Thương, "Nô tỳ mới vừa nấu xong, chủ tử uống một chút đi! Cơm tối người ăn rất ít."
Thấy Như Thương nhận lấy chén canh, lúc này Khai Tâm mới nói:
"Chủ tử, người đừng trách nô tỳ lắm mồm. Chỉ là người nên khuyên nhủ thái tử điện hạ, ngài ấy đứng trông cả đêm như vậy, vẫn trông chừng đến tận lúc trời sáng cũng không được vào Liên viện, tội gì phải khổ như thế chứ!"
Như Thương khẽ lắc đầu, đặt chén canh đã uống vài ngụm xuống, sau đó nói:
"Khuyên như thế nào đây? Đó là mẫu thân của hắn, hắn muốn đến thăm mẫu thân của mình, ta có thể khuyên như thế nào?"
"Nhưng Liên viện trừ Mạc Diên cô cô, vài năm nay căn bản không có ai ra vào!" Tiểu nha đầu gấp đến độ dậm chân, không đợi Như Thương hỏi nữa liền tự giải thích: "Mạc Diên cô cô là thiếp thân tỳ nữ bên cạnh Liên phi nương nương, nhiều năm rồi, vẫn đi theo nương nương."
Như Thương đè huyệt Thái Dương, nói với nàng:
"Thật ra thì cũng không phải là không có ai ra vào, nói chính xác phải là không có ai từ cửa chính quang minh chính đại đi vào!"
Lời này không giả, ít nhất nàng biết vẫn có rất nhiều người có thể leo tường đi vào.
Nói ví dụ như cô độc chứng, ví dụ như kẻ điều khiển rắn của thái tử trước, ví dụ như. . . . . . Người rất giống hoàng đế Đông Thục được cô độc chứng cứu.