Nhưng nhìn lại cô độc chứng, thì thấy hắn tự mình chậm rãi lắc đầu, nụ cười trên khóe miệng lại lạnh hơn vài phần.
Trong lòng Như Thương đột nhiên chuyển động, lập tức liền mở miệng ——
"Chẳng lẽ không phải tới xin chúng ta cứu người hay sao?"
"Ừ." Cô độc chứng không hề quay lại, lượng người bên ngoài đã tới gần, bọn họ không cần kề sát mặt đất cũng nghe được rõ ràng. "Không phải xin chúng ta đi cứu người, mà. . . . . . Để cho ta đi đổi người!"
"Mẹ nó!" Nàng theo bản năng liền ném ra một câu chửi tục như vậy, hai người kia nghe không hiểu gì, cùng nhau nhìn nàng.
Như Thương có chút ngượng ngùng, lời mắng chửi người này nàng cũng không có thường xuyên nói, mà người cổ đại nghe cũng không hiểu được.
Thật sự là vì chuyện này có phần quá mức phi lý, bởi vì không kiềm được nên dùng chữ "Mẹ nó" để biểu đạt mà thôi.
"Ngươi ý muốn nói là hoàng đế Đông Thục đến bảo ngươi quay về Tây Dạ, đổi lại thái tử hiện tại?" Khi Như Thương nói lời này biểu cảm thật có chút bất đắc dĩ. (nếu quả thật vậy mình cũng muốn chửi ‘Mẹ Nó’
Đạo lý của Như Thương không sai, ngay cả Quỷ Đồng cũng gật đầu tán thành.
Nhưng chỉ thấy cô độc chứng vẫn là một bộ dạng suy tư, đợi đến khi mắt nhìn thấy lượng người bên ngoài sắp đến trước cửa, mới nghe được hắn lên tiếng.
Tốc độ nói chuyện lần này có chút gấp gáp, rất rõ ràng là không muốn cho người tới bên ngoài nghe được.
Hắn nói:
"Ngươi còn nhớ ta có kể cho ngươi ở trong cung nhìn thấy một người dáng dấp giống nhau như đúc với hoàng đế Đông Thục? Cánh tay trái người đó bị rắn cắn bị thương, một lát nhìn xem một chút!"