Hắn là muốn thử xem sự gan dạ của Tiêu Phương một chút, theo ý hắn, một người thoạt nhìn hết sức nho nhã yếu đuối như vậy, lá gan người hẳn là không lớn.
Nhưng hắn thật sự đã đánh giá thấp Tiêu Phương, người này là nhân vật có truyền thuyết không thấy hình bóng, vô cùng được khen ngợi ở trong giang hồ, nếu cứ dễ dàng bị người hù dọa như vậy, e rằng Nhàn Nhã Sơn Trang của hắn từ lâu đã bị người giẫm đạp Thành Bình địa.
Cô độc chứng nhìn ra được ý đồ của Quỷ Đồng, nhưng cũng không có lên tiếng.
Tiêu Phương đối với hắn mà nói vẫn còn xa lạ, hắn vốn không phải là người dễ dàng tiếp xúc cùng người khác. Lúc còn ở Tây Dạ, thậm chí đã từng thử qua suốt cả một năm không cùng người ngoài nói tới một câu.
Tuy rằng từ lúc gặp được Tần Như Thương thì nói chuyện không ít, nhưng chuyện đó cũng không có nghĩa là hắn phải thay đổi bản chất, bắt đầu cứ mãi xen vào việc của người khác.
Quỷ Đồng ngồi xổm trước mặt Tiêu Phương, chờ đợi khi người đang ngủ mở mắt ra sẽ thấy có một con quái vật đang kề sát ngay mặt mình.
Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, lấy bất biến ứng vạn biến, đây là bộ mặt diễn xuất giỏi nhất vốn có của công tử Tiêu Phương.
Hai người cứ như vậy đối mặt với nhau thời gian gần một nén hương, rốt cuộc cũng là Quỷ Đồng thất bại thua trận trước.
Hài tử tràn đầy thất vọng ngồi trở lại trên mặt đất, cảm thấy vô cùng buồn bực.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng trải qua thất bại, mặc dù thế giới của hắn chỉ giới hạn giữa ba tầng tháp lâu, nhưng tất cả những người có thể đi vào thì không một ai còn sống để đi ra ngoài.
Đừng nói là người, ngay cả rắn hắn cũng không sợ.
Nhưng kể từ khi cô độc chứng và Tần Như Thương đi vào, tình thế luôn được chiến thắng của hắn lập tức bỗng quay ngược trở lại.
Với lại, chẳng những là cô độc chứng và Tần Như Thương, ngay cả người bằng hữu bên ngoài tiếp ứng Như Thương cũng lợi hại như vậy.
Ưu thế của hắn hoàn toàn không có, điều này khiến cho Quỷ Đồng có phần lo lắng và sợ hãi.
P/S: (*) Trời đất bao la, người giỏi sẽ có người giỏi hơn. (không biết đúng hong ta )