Cô độc chứng không ngừng nói rất nhiều chuyện, Tần Như Thương đem mỗi chữ mỗi câu tiếp nhận vào trong đầu, sau đó nhanh chóng tiêu hóa.
Cuối cùng nàng đưa ra kết luận ——
"Thì ra Tây Dạ Vương đối với Vương Hậu ngoại trừ tình yêu ra, nhiều hơn nữa chính là kiêng kỵ."
Cô độc chứng không có tán thành cũng không phản bác, người lại khôi phục hoàn toàn trạng thái thản nhiên.
Trừ ra chạy, cũng không nói thêm một câu.
Đáng tiếc hai người vòng quanh hơn phân nửa Vương Cung, không có chỗ nào mà truy binh không bỏ qua.
Như Thương có chút tức giận, hỏi thẳng:
"Có thể tìm chỗ nào trốn nhanh lên một chút hay không? Hai chúng ta không đối phó được nhiều người như vậy!"
Lời vừa nói xong, bước chân của cô độc chứng nhiên ngừng lại.
Nàng không kịp phòng bị, đang chạy đi rất nhanh, lại bị đối phương chặn ngang kéo cho trở về.
Tần Như Thương vô cùng buồn bực, cho đến bây giờ nàng vẫn chuyên quyền độc đoán, cho dù ở bộ binh không quân cùng lúc tập kích tiêu diệt trên chiến trường cũng chưa từng hoảng loạn như vậy.
Tính chất nàng vốn bình tĩnh lạnh lung, thế nào vừa gặp phải cô độc chứng này, đã làm ột người lạnh nhạt thờ ơ càng ngày. . . . . . càng ngày tỏ ra nôn nóng rất nhiều?
Lúc này đã chạy đến một ngã ba đường, trước mặt có hai con đường, một bên hướng Đông, một bên hướng Tây.
Tần Như Thương nhìn cô độc chứng, cũng không vội hỏi, mà chờ hắn tự nói.
Cô độc chứng chỉ chỉ phương hướng phía Tây, nàng nhìn theo ngón tay, thì thấy cách đó không xa, bên kia có một tòa tháp lâu ba tầng, toàn bộ được xây dựng bằng đá rất lớn.(tháp lâu là tòa nhà hình tháp)
Không đợi cho nàng nhìn kỹ, tay cô độc chứng lại lệch qua chỉ về hướng Đông.
Như Thương lại nhìn đến, phát hiện cuối đường bên kia có một hang đá rộng lớn phủ kín cả con đường.
Thạch động thật lớn, như một miệng giếng cạn đứng thẳng đối diện, sâu không thấy đáy, tựa như có thể cắn nuốt luôn một người bình thường.