Như Thương phỏng chừng vẫn còn đang ngủ trong lều, đó là gian phòng đặc biệt của nàng, ngoại trừ Tiêu Phương mỗi ngày đều hành châm chữa thương cho nàng, lúc khác ai cũng không được vào quấy rầy, để cho nàng an tâm nghĩ ngơi.
Hài tử có chút xấu hổ, muốn đứng dậy bỏ đi.
Hắn quyết định cách xa không tiếp cận Tiêu Phương, người này vừa nhìn nho nhã yếu đuối nhưng hơi thở lại quá mạnh mẽ, có đôi khi làm cho hắn sợ hãi.
Nhưng hắn còn chưa kịp đứng dậy, Tiêu Phương đột ngột lên tiếng, gọi người dừng lại.
Hắn nói ——
"Ngươi gọi là Quỷ Đồng sao!" Thấy Quỷ Đồng sững sờ, vẻ mặt không biết làm sao lại càng không biết nên trả lời như thế nào, liền nói tiếp: "Là A Thương nói cho ta biết."
Lúc hắn nói chuyện, chợt vươn tay thăm dò về phía trước mặt Quỷ Đồng.
Điều này làm cho Quỷ Đồng vô cùng khẩn trương, muốn tránh, nhưng giống như ma xui quỷ khiến lại ngồi không nhúc nhích.
Cũng không biết vì sao vừa nhìn thấy Tiêu Phương, thì có một loại cảm giác khiến cho lòng người yên tĩnh.
Cho nên khi đối phương đưa tay sờ về phía bản thân, tuy rằng không thoải mái nhưng cảm thấy hắn cũng không có ác ý.
Tiêu Phương dĩ nhiên không có ác ý, hắn chỉ muốn đưa tay sờ lên khuôn mặt ngày thường có vài chỗ nhô ra quái dị của Quỷ Đồng.
Từng cái từng cái, khi nhẹ khi nặng, có khi ngón tay còn khép lại để kẹp khớp xương lồi ra.
Hình dạng của Quỷ Đồng chưa từng có người sờ qua, cho dù là cô độc chứng cũng chỉ vỗ vỗ đầu của hắn.
Hành động Tiêu Phương đối với hắn còn quá xa lạ, từ trước đến nay cũng không có cảm nhận qua.
Hắn khẩn trương, nhưng vẫn nghe lời ngồi ở tại chỗ, như một tiểu hài tử.
Thật lâu, rốt cuộc Tiêu Phương dừng lại động tác, lúc lấy tay trở về còn kèm theo một câu nói, làm nhiệt huyết trong Quỷ Đồng tức khắc sôi trào.
Hắn nói ——
"Khuôn mặt này của ngươi có thể chữa trị!"
Quỷ Đồng không có cách nào dùng lời nói để bày tỏ tâm tình của hắn lúc này, ngay cả cô độc chứng đang trầm mặc cũng quay đầu lại.