Muốn gọi người khác đến cứu nữ tử kia, nhưng cổ họng lại không tốt, không thể phát ra một chút âm thanh.
Nàng cứ vùng vẫy như vậy, rốt cuộc từ cổ họng ho ra ngoài một cái.
Còn không đợi nàng kêu người cứu, hai người sứ giả bên trong đã có phản ứng trước.
Chỉ nghe một người nói:
"Người nào?"
Đổi lại người kia trực tiếp vọt ra, một tay bóp chặt cổ Liên Nhi, đem người kéo liên tục vào bên trong lều.
"Cứu mạng —— a ——" tiếng la cứu mới vừa kêu lên, nhưng không nghĩ tới hai người sứ giả Tây Dạ lại cầm lên đoản kiếm bên cạnh, đâm mạnh một cái vào ánh mắt của Liên Nhi.
Máu tươi như suối phun ra ngoài, nữ tử đang bị xâm phạm cũng choáng voáng. Mắt nhìn thấy Liên Nhi té ở bên cạnh nàng đã bất tỉnh, cũng quên mất là đang vùng vẫy, gần như hóa điên, từng bước đi về phía nàng, sờ soạng lên hai mắt đang chảy máu của nàng.
Một đêm này, có người ngủ say sưa, có người mất trinh tiết, còn có người bị mất đi ánh sáng.
Tần Như Thương cho là Liên Nhi đi ngủ ở lều vải khác, trong đó dù sao cũng rất nhiều người đều biết lẫn nhau .
Không ngờ rằng, sáng sớm ngày hôm sau, lại nghe được tiếng của một nam tử kêu lên.
Sau đó phát ra câu hỏi như là sợ hãi đến cực điểm——
"Liên. . . . . . Liên Nhi, ngươi làm sao? Người nào chọc mù hai mắt của ngươi?"
Như Thương giật mình một cái, thân mình liền lao ra khỏi lều vải.
Nhưng chỉ thấy được một nữ hài nhi toàn thân hỗn độn vết máu, đang đứng ở cách đó không xa, xung quanh nàng có rất nhiều người, đều là người tham gia đội múa.
Hai mắt nữ hài một mảnh nguyên vẹn, vết máu nhuộm đầy mặt, trên mặt có chút biểu lộ vặn vẹo, giống như là đau đớn, hoặc như là si dại.
Ở tại bốn phía hốc mắt, giống như đã được dùng một loại dược nào đó thoa lên, không chỉ làm máu không hề nữa chảy, hơn nữa còn có chút tác dụng của thuốc gây tê. Bằng không với một tiểu cô nương, đau đớn như vậy làm sao còn có thể tự mình đứng thẳng đi lại.