Cô độc chứng rất khó giải thích rung động trong lòng, hoặc nói đúng hơn là khó hiểu và nghi ngờ.
Đối với hành động gần như quái dị của Hoàng đế Đông Thục này hắn thật sự có lời muốn hỏi, nhưng mà vẫn khống chế được cảm xúc và lời nói của bản thân.
Cho nên chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã kiềm chế được, hắn biểu hiện ra ngoài, trừ sắc mặt như thường, thì cũng không có gì khác.
Những cảm xúc phức tạp nói đến rất nhiều, nhưng thực tế xảy ra thì cũng chỉ là một cái chớp mắt như ánh chớp đá lửa.
Đến lúc Hoàng đế Đông Thục nhìn thấy hắn, rõ ràng vô cùng sửng sốt một chút, sau đó giống như phản xạ tự nhiên liền mở miệng:
"Ngươi là ai? Chúng ta trước kia có phải đã gặp qua hay không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, độc tính trên cánh tay cũng vào lúc này đột nhiên phát tác.
Ngay lúc đó nam nhân hơi chút già nua liền lảo đảo ngả ra phía sau, nếu không phải mặt sau vừa khéo có một gốc cây to đỡ lấy, sợ là người sẽ phải ngửa mặt té xuống đất.
Cô độc chứng tiến lên trợ giúp một tay, nhưng đối với thái độ khi hắn vừa nói chuyện lại sinh ra một tia nghi ngờ.
Đó không phải là cảm giác Hoàng đế Đông Thục!
Mặc dù thanh âm và bộ dạng gần giống nhau như đúc, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào xuất hiện bất đồng.
"Tiểu huynh đệ, cám ơn ngươi!" Người nọ lại nói, lần này lại làm cho đáy lòng cô độc chứng "Nga" một tiếng.
Hắn đã biết chỗ khác nhau, là giọng nói.
Người này hiền hòa khiêm tốn, mà Hoàng đế Đông Thục thì mặc dù là dưới tình huống đang bị ngăn cản ở ngoài cửa, vẫn uy phong lẫm lẫm, trong lời nói cử chỉ đều mang khí phách.
Đối diện với cảm tạ của hắn, cô độc chứng vẫn không nói lời nào, ánh mắt lại nhìn đến vết thương.
Một chỗ vải lót y phục đã bị xé rách, làn da dần dần để lộ bên ngoài ửng lên màu đen, lan tràn ra nửa cánh tay.
"Không cứu được!" Người nọ thở dài một tiếng, rồi nói: "Loại rắn này độc tính cực mạnh, môt khi bị cắn trúng, tuyệt đối không có khả năng tiếp tục sống sót. Trừ phi. . . . . . Ai, thôi được không nhắn đến nữa! Nơi này là Đông Thục, làm sao có thể lấy được thuốc giải."