Những thứ nước lũ này tuy là ngăn cản được pháo hoa bùng nổ, nhưng gây sức ép như vậy, khoảng cách lửa núi này phun trào sợ là cũng không xa.
Nàng sở dĩ làm vậy chính là vì tranh thủ thêm ít thời gian để hai người con tin chạy trốn, ít nhất phải ở trước khi núi lửa phun trào chạy đến nơi tương đối an toàn.
Hiện tại trong núi này còn lại cũng chỉ có ba người bọn họ cùng Các chủ, lão đầu kia đã bị Như Thương điều khiển mưa to phóng tới kêu gào hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Đúng là lúc nên xông ra!
Vừa nghĩ đến đây, Như Thương lập tức nhắm nghiền hai mắt, chỉ trong nháy mắt, tia sáng đỏ trong mắt lập tức biến mất hơn phân nửa.
Khi mở ra lại mặc dù con ngươi vẫn còn phiếm hồng, nhưng đã không giống kinh người như trước đó!
Mai Mai hướng về phía nàng gạt gạt ngón cái, tỏ ý khâm phục hiện ở trên mặt.
Vạn Sự Thông so với hắn tỉ mỉ hơn, vừa thấy Như Thương thu pháp, vội vàng một tay đỡ lấy cánh tay của nàng, dìu thân thể hơi ngửa ra sau một chút của Như Thương.
Như Thương cảm kích cười cười với hắn, lại có vẻ có chút vô lực.
Ông nội đã từng nói, làm mưa giả, cần có người ở bên cạnh bảo vệ.
Người có thương tích, không làm phép.
Người có dương tính, không làm phép.
Không chỉ mưa, không làm mưa.
Phương pháp nghịch ý trời không thể làm.
Mà nàng hiện tại, không tính là nghịch ý trời, nên đã cần mưa làm mưa.
Chẳng những dùng phương thức không bình thường làm cho nước mưa đổ trút vào trong miệng hang động này, thậm chí nàng còn điều khiển mưa to đến tập kích người!
Tuy chỉ là phạm vi nhỏ, nhưng việc này vẫn hao tổn tinh lực rất lớn.
Thế cho nên vừa mới thu pháp thân thể giẫm xuống nước có chút không ổn định, may nhờ Vạn Sự Thông một phen đỡ lấy, nếu không sợ là đã ngã vào trong nước.
Mai Mai lúc này cũng chạy tới chỗ nàng nhìn xem, vừa liếc mắt một cái, không khỏi kinh hãi thốt lên ——
"A Thương, sắc mặt của ngươi tại sao trắng bệch như vậy?"
Như Thương không có trả lời, nhưng lúc đó Vạn Sự Thông liếc hắn một cái, nói:
"Để ngươi hao tổn tinh lực thử xem?" Sau đó quay lại nhìn Như Thương, nhẹ giọng hỏi: "Cô nương không có sao chứ?"