Mọi người tìm thấy một căn nhà để ở lại thoạt nhìn tương đối sạch sẽ, sau khi thu xếp hai người thật tốt, cô độc chứng một khắc cũng không đợi, liền đi ra ngoài chuẩn bị cởi ngựa trở lại thành Thục Đô.
Như Thương đứng ở cửa phòng nhìn, lại thấy Quỷ Đồng đang đuổi theo, có chút khó xử theo sát hắn nói:
"Chủ nhân, ta cũng không sợ cái gì dịch hay không dịch, hay là người ở đây chăm sóc Như Thương tỷ tỷ, ta đi vào thành nhìn xem sao!"
Cô độc chứng nghiêng đầu, dùng ánh mắt ném tới hướng hắn hỏi.
Quỷ Đồng có chút khó xử, gãi gãi đầu nói:
"Nếu không chủ nhân, ngươi bôi lên người Như Thương tỷ tỷ một chút máu, ta. . . . . ."
"Ta tin tưởng ngươi!"
"Ta tin tưởng ngươi!"
Lời Quỷ Đồng vừa thốt xong, rốt cuộc nhận lấy một câu trả lời không hẹn mà cùng lúc của Tần Như Thương và cô độc chứng.
Hai người biết tâm tư hắn, Quỷ Đồng là sợ tính chất bản thân thích ăn thịt người đột nhiên phát tác, sẽ làm ra chuyện tổn thương đến Như Thương.
Nhưng chỉ một câu tin tưởng, lại khiến cho hắn kiên quyết gật đầu, cũng không nói thêm nữa, khom người xuống, nhìn về phía cô độc chứng nói:
"Chủ nhân bảo trọng!"
Đối phương gật đầu, lại nhìn nhìn như Thương, cũng không nói thêm gì, xoay người lên ngựa, thúc giục roi liền chạy đi về hướng ngược lại.
Trong sân chỉ còn lại hai người, Quỷ Đồng suy nghĩ một chút, trước tiên bước đến trong xe ngựa lấy xuống tấm thảm da hổ mà dọc theo đường đi Như Thương thường ôm đắp.
Hiện tại tuy rằng là giữa hè, nhưng trong người Như Thương có thương tích, thỉnh thoảng vẫn cảm thấy lạnh run.
Quỷ Đồng cẩn thận làm nàng thật cao hứng, cười nhận lấy tấm thảm, sau đó mở miệng nói:
"Quỷ Đồng, đúng là phải như vậy! Nếu là đồng bạn, là tốt người, bất cứ lúc nào cũng phải nghĩ đến đối phương, không thể chỉ lo lắng cho bản thân."
Thấy Quỷ Đồng rất nghiêm túc gật đầu, nàng lập tức xoay chuyển lời lại, tiếp tục nói:
"Nhưng nếu như là kẻ địch, muốn tổn thương ngươi và đồng bạn của ngươi, vậy thì không cần khách khí, sử dụng phương pháp trực tiếp nhất lấy đầu của hắn!"