Bất quá trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như cô độc chứng đi thật, một chuyến đi Tây Dạ này của nàng thật là uổng phí, bị thương cũng vô ích.
Muốn tìm về Thầm Châu, cũng chỉ có một cách để tìm nó.
Ba người lại tiếp tục lên xe ngựa, đổi trở lại con đường lớn chạy đi.
Thông thường sau khi ra khỏi thành mấy dặm thì sẽ có thôn nhỏ để dừng lại, mọi người thử tìm kiếm, nếu tìm không được, cũng chỉ có thể nghỉ ngơi ở trong xe ngựa.
Xem như Ông Trời có mắt, đi không bao xa thì thấy một cửa thôn, ngoại trừ dùng một tấm bảng gỗ viết ký hiệu tên thôn bên ngoài, còn có một người thanh niên đang cắt cỏ.
Quỷ Đồng thức thời một lần nữa lấy mũ rơm đội lên thật tốt, sau đó đánh xe ngựa chạy đi về hướng người thanh niên.
Như Thương từ bên trong vén rèm lên, sau khi đợi xe dừng lại thì hỏi người thanh niên trẻ tuổi:
"Vị tiểu ca này, chúng ta là đi ngang qua, muốn đến trong thôn tá túc một đêm, xin hỏi ngươi có thể tìm giúp chúng ta một gia đình nào hay không a?"
Vừa nói xong, từ bên trong tay áo lấy ra mấy xâu tiền đưa tới, đó là lúc ở Hách Thành Tiêu Phương giao cho nàng.
Người trẻ tuổi nhìn đồng tiền nàng đưa qua, ánh mắt vô cùng tham lam, nuốt xuống nước miếng nhưng cũng không có nhận.
Hắn chỉ quay nửa người lại, hướng về phía bên trong thôn chỉ chỉ, sau đó nói:
"Các ngươi khỏi phải cho tiền ta! Bởi vì ta không cần thiết giúp tìm chỗ ở! Trong thôn này chỉ còn lại hai ba hộ gia đình, những nhà cửa khác đều là trống không, các ngươi thích ở đâu thì cứ dừng lại ở đó! Bọn họ cũng không cần!"
"Đây là ý gì?" Như Thương lại đặt câu hỏi: "Những người đó đâu? Nhà cửa còn tốt tại sao không cần?"
"Ai nha!" Người trẻ tuổi liền dậm chân: "Ta xem các ngươi là từ phương hướng Thục Đô chạy tới, thế nào, khi đi ngang qua nơi đó cũng không phát hiện khác thường? Đô thành Chúng ta bị ôn dịch! Người nhanh chóng chạy thoát giữ được cái mạng, trong lòng tự nghĩ gặp may chứ nếu còn ở chỗ đó, đều bị ngăn chặn lại hết!"