Mưa to chỉ vì Tây Dạ mà xuống, rời khỏi Tây Dạ chưa đến ba dặm đường (1 dặm = 1/2km) nơi đâu cũng vẫn là đầy trời cát vàng.
Mọi người đi được đến nửa đêm, cuối cùng cũng dừng chân lại.
Tiêu Phương dừng lại trước tiên, sau đó chỉ chỉ Như Thương, lại nhìn cô độc chứng cùng Quỷ Đồng theo tới phía sau nói:
"Không thể chạy nữa, nàng chịu không được." Rồi sau đó vỗ vỗ một bao gì đó của bản thân treo trên lưng Lạc Đà, nói: "Ở đây có cái màn, có thể làm phiền hai vị giúp đỡ dựng lên hay không? Ta phải xem xét vết thương cho A Thương."
Cô độc chứng gật đầu, tự xuống Lạc Đà đi lên cầm lấy tấm màn.
Quỷ Đồng cũng đi xuống theo, lại ngẩn người không biết phải làm sao đi làm.
Màn là cái gì? Cái từ này đối với hắn mà nói thật mới mẻ.
Nhưng Quỷ Đồng thật ra cũng rất thông minh, vô cùng vô cùng thông minh.
Cô độc chứng một bên mở ra hành trang một bên nói chút nguyên lý cơ bản cho hắn, hắn lập tức liền ghi nhớ toàn bộ, lại còn có thể bắt đầu thao tác.
Màn thời cổ vốn là đơn giản, không có nhiều nút thắt phức tạp, đều là từng đoạn từng đoạn cây trúc dựa theo kích cỡ không đều xuyên lại với nhau, cuối cùng dùng màn vải che kín lại là xong.
Hai người rất nhanh đem màn dựng lên thật tốt, Tiêu Phương ôm ngang Như Thương trực tiếp đi vào bên trong.
Quỷ Đồng muốn đi theo, nhưng bị cô độc chứng ngăn lại.
Hắn cũng không nói thêm gì, chỉ ngồi ở bên cạnh ngoài màn che, bộ dáng như là đang giữ cửa.
Thật ra thì Quỷ Đồng có rất nhiều lời muốn nói, từ trước tới nay hắn đều thấy cô độc chứng chiếu cố đến Như Thương không ít, hơn nữa khi hai người cùng nhau đối địch lại vô cùng hiểu ý, điều này khiến cho hắn cảm thấy Như Thương và cô độc chứng phải ở cùng một chỗ với nhau.
Hắn không hiểu cái gì gọi là tình yêu, chẳng qua là cảm thấy nếu hai người đó sánh vai mà đứng thì hết sức dễ chịu.
Bây giờ đột nhiên lại có một người khác đến, vả lại còn trực tiếp đoạt đi Như Thương từ trong tay cô độc chứng, chuyện này đối với Quỷ Đồng mà nói, thật sự khó có thể chấp nhận được.