Nghệ Nhàn đưa tay bịt miệng Lam Đồng, người kia đang nổi giận trừng mắt nhìn Chung Lâm cắt ngang chuyện tốt của các nàng, Chung Lâm bị trừng khó hiểu. Nhưng Nghệ Nhàn lại cười híp mắt thoát khỏi ngực Lam Đồng, "sư huynh, quay về khách điếm rồi nói."
Trong khách sạn, ba vật nhỏ còn đang nằm ổ dưới giường, ba người từ ngoài cửa số đi vào, Chung Lâm dính công kích vì tránh không kịp nên quá trình đi vào của đều do Lam Đồng xách vào.
"Tiểu sư muội, ngươi thực sự không biết a, hôm nay thực sự nguy hiểm a, Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông hai bên phái một đám người đuổi theo đạo tặc. Cũng may ta nhanh trí, đem mấy cổ thi thể ném lại cho bọn hắn, mới bỏ xuống nguy hiểm ta bị bao vậy a."
"Sư huynh hôm nay càng vất vả công lao càng lớn, nhất định là mệt mỏi rồi, không ngại thì đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm đi a."
"không mệt, không mệt."
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, nhưng Lam Đồng bên cạnh lại nói thẳng, "trên người ngươi quá thúi, sẽ khiến người khác hoài nghi, hơn nữa chúng ta cũng phải đi tẩy mùi trên người, ngày mai còn một trận đánh ác liệt nữa."
Nghệ Nhàn cảm giác rõ ràng lúc Chung sư huynh rời đi, nụ cười trên mặt đều cương cứng, còn đột nhiên gió cánh tay lên ngửi dưới nách, đoán chừng là do lần này bị Lam Đồng ghét bỏ đả kích. Quay đầu lại nhìn biểu hiện của Lam Đồng, khóe miệng đối phương không nhịn được cong lên, "Lam Đồng, ngươi cố ý a!"
Lam Đồng lại cố gắng phủ nhận nói, "đương nhiên không phải, chúng ta cũng đi nghỉ sớm đi."
Ngay trước mặt ba vật nhỏ, hai người không dám làm nhiều hành động khác, chỉ đơn giản đi tắm, hai người đem ba vật nhỏ nằm qua một bên, cuối cùng mới lên giường nằm nghỉ. Nghệ Nhàn vừa nhắm mắt nhìn cảm giác có bàn tay hư hỏng không khống chế được mò mẫm trên người nàng, Nghệ Nhàn phản kháng nhiều lần, không thành công ngược lại còn khiến Lam Đồng được một tấc lại tiến một thước.
Nghệ Nhàn khó chịu mở mắt, đúng lúc nhìn thấy một đôi mắt sâu kín, Tiểu Lam đến trước Lam Đồng một bước, nghịch ngợm bò tới, thân mật cọ cổ nàng, kêu ngao ngao.
Nghệ Nhàn giơ chân lên, đạp một phát Lam Đồng rơi xuống giường, một tay ôm Tiểu Lam, một tay bế Miên Hoa Đường đang ôm chân nàng để vào lòng, hôn mỗi đứa một cái, ôm hai vật nhỏ đi ngủ.
Lam Đồng đen mặt nhìn Tiểu Lam thoải mái vùi vào ngực Nghệ Nhàn, cái đuôi nhỏ hưng phấn lắc lư, lắc lư một hồi đại khái đã mệt, cứ vậy chổng vó lên trời liền ngủ.
*****
Sáng hôm sau, ngoài cửa truyền đến tiếng ầm ầm, Nghệ Nhàn tỉnh lại phát hiện Lam Đồng và Tiểu Lam đã không thấy, Miên hoa Đường đang gãi mông cùng tư thế ngủ độc nhất vô nhị của Ngân Bảo đại nhân, rất giống một tiểu trư.
"Ai vậy?"
"Ta, đưa nước."
Nghệ Nhàn cảm giác rõ ràng đứng ngoài cửa không chỉ một người, ánh mắt ra hiệu Ngân Bảo đại nhân vèo một cái chui vào túi huyễn thú Nghệ Nhàn, còn Miên Hoa Đường mắt buồn ngủ mông lung ngồi trên giường, cả người bộ dạng ngốc hề hề.
Nghệ Nhàn không chậm trễ liền đi mở cửa, vừa hé cửa liền bị một người đạp ra, vì lực quán tính nàng không ngừng lùi về sau, vô tình ngã trên đất, "các ngươi là ai a, vì sao lại xông vào phòng chúng ta?"
Tiểu nhị vẻ mặt áy náy, "vị phu nhân này, thực xin lỗi, đêm qua tiểu khách điếm có vật quý bị trộm, bọn họ, bọn họ là tuần vệ Yên Vũ trấn chúng ta, theo thông lệ đi kiểm tra."
Nghệ Nhàn thấy bọn họ mặc y phục giống nhau, không giống người tối qua mặc đồ đen, hay đồ trắng, hoa văn y phục thêu tên tiểu trấn, Yên Vũ Yên Vũ, tựa như là trời mưa, có hai sọc, "các ngươi là tuần vệ tiểu trấn, thường ngày lừa người khác mở cửa, không có sự đồng ý của chủ nhân thì tùy tiện xông vào trong phòng sao?"
Một nhóm năm người xông vào phòng sau đó dạo quanh một lượt, còn tiến hành kiểm tra dưới sàn một hồi, không tra được gì liền áy náy vài phần nói, "kẻ xấu quỷ kế đa đoan, vì đảm bảo bình an cho phu nhân, không thể không hành động, xin thứ lỗi."
Chỉ một hồi công phu, Miên Hoa Đường liền thanh tỉnh, "Nghệ Nhàn."
Nghệ Nhàn liền ôm lấy nàng như oa oa, bề ngoài trấn an vỗ vỗ, thực tế là sợ Miên Hoa Đường không vui đánh bay đám người kia ra ngoài, "không sao, không sao, đừng sợ a."
Mấy người nhìn nhau, lúc này mới rời đi. Rất nhanh gian phòng Chung Lâm sát vách cũng bị đối xử như vậy, cũng may hôm qua Nghệ Nhàn đã đem mọi việc nói rõ với Chung Lâm, hai người thành công lừa được đám người kia.
Thiếu Lam Đồng bên cạnh quấy rối, hai người mang theo Miên Hoa Đường, rất tình ý đi dạo trong đường hẻm ở Yên Vũ trấn, giống một đôi phu thê bình thường, bất quá cặp đôi nữ xấu mỹ phu ngược lại hấp dẫn ánh mắt nhiều người nhìn, "sư huynh, ngươi biết thiếu tông chủ Huyền Minh Tông và vị dưỡng nữ của Lăng Thiên Tông có quan hệ gì không?"
Chung Lâm nghi ngờ, "tiểu sư muội, hai tông thù hận rất sâu, ngoại trừ thù nhau ra thì còn có quan hệ khác sao?"
Nghệ Nhàn lại hỏi tiếp, "vậy vị thiếu tông chủ Huyền Minh Tông này với vị sư muội sư đệ đã chết có quan hệ thế nào?"
Chung Lâm, "nghe nói bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, thân như huynh muội. Sư muội mình vừa chết, sư đệ vì gϊếŧ nhầm thiếu tông chủ Lăng Thiên Tông, nên đối với Lăng Thiên Tông thù sâu như biển. Không chỉ nói đến chuyện này, hắn và vị dưỡng nữ Lăng Thiên Tông cũng rất ghét nhau. Dù sao đối phương cũng đã hại chết chính người thân nhất của mình."
Nghệ Nhàn gật đầu, "sư huynh, ngươi cảm thấy với tình huống nào sẽ khiến người ta không cần phải quản đến thù gϊếŧ người thân?"
Chung Lâm nhịn không được nhíu mày, trầm tư một hồi công phu, Nghệ Nhàn rõ ràng cảm giác được cuối đường có hai người, phía sau cũng có người đi theo, xem ra Yên Vũ trấn này nhân khẩu vẫn quá ít a, nếu không nàng chỉ mới ngụy trang hai ba ngày đã bị phát hiện rồi a, "Miên Hoa Đường, chút nữa ngươi phải dùng hết sức mạnh a."
Miên Hoa Đường chớp chớp đôi mắt đậu đen quay đi, "chạy!"
Nghệ Nhàn buông nàng xuống, cảnh giác xung quanh, "đại sư huynh, chúng ta đánh cuộc một ván, là Huyền Minh hay Lăng Thiên tìm tới trước, hay là kẻ dụ dỗ hài tử?"
Chung Lâm, "ta cá là người hai tông."
Nghệ Nhàn vỗ nhẹ Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường liền chạy bạch bạch đến cuối đường, hai người nhanh chóng đuổi theo sau, vừa đuổi kịp Nghệ Nhàn liền vung Đả Thần Tiên ra, một roi đánh người trốn trong góc, chỉ một kích liền đánh người trong tối rơi ra, một thân huyền y, trong lòng ôm đàn cổ, không những vậy còn là một công tử tuấn tú, "tối hôm qua đánh lén người chúng ta, quả nhiên là ngươi."
Chung Lâm liền ngưng tụ lôi linh cầu ép bọn họ bước ra, nhìn đám người mặc đồ đen, hắn cảm thấy đau đầu, "tiểu sư muội, còn muốn tiếp tục không?"
Nghệ Nhàn không ngờ kẻ tai mắt này lại độc ác như vậy, "tới đúng lúc lắm, gặp được Huyền Minh Tông các ngươi rồi, chờ một hồi chúng ta sẽ gặp được vị Lăng cô nương của Lăng Thiên Tông a."Mẫn Viễn nhẹ khảy huyền cầm, "hai vị đột nhiên xuất hiện ở Yên Vũ trấn có mục đích gì?"
Hắn vừa dứt lời, tiếng đàn tích tịch liền hóa thành lưỡi dao sắc bén, từng đợt sóng phóng về phía hai người. Chung Lâm giật mình vừa đối mặt liền bị Mẫn Viễn gây thương tích, Nghệ Nhàn rót lôi tủy vào Đả Thần Tiên, trường tiên vung lên kim sắc trường long liền vây công hắn, phong linh êm dịu nhẹ nhàng đánh tới, uy lực cường đại khiến hai bên chấn động.
Nghệ Nhàn nhân cơ hội kéo Chung Lâm thuấn di vài mét, còn chưa kịp thở, liền trúng mai phục của Lăng Thiên Tông. Chung Lâm nhìn đám người mặc đồ trắng liền bất đắc dĩ nói, "tiểu sư muội, chúng ta có phải là tệ hay không."
Vừa thoát khỏi ổ cọp liền nhảy vào ổ sói.
Dẫn đầu vẫn là vị Lăng cô nương hôm qua, Lăng Tuyết. Tối hôm qua ánh sáng mờ ảo Nghệ Nhàn không kịp thưởng thức, hiện tại mới phát hiện vị Lăng cô nương này tư sắc thiên tiên, tựa như Thu Nguyệt, thần sắc có vài phần lãnh diễm, "chính là các ngươi trộm bảo vật Lăng Thiên Tông chúng ta, bắt lại."
Nghệ Nhàn tránh công kích của bọn họ, nháy mắt đến trước mặt Lăng Tuyết, cố ý nói nhỏ "nếu ngươi thả chúng ta đi, ta sẽ không nói chuyện ngươi cùng thiếu chủ Huyền Minh Tông cho bên ngoài biết, thế nào?"
Lăng Tuyết vừa nghe, ánh mắt lạnh lùng liền lóe sát ý, cây sáo trong tay áo liền công kích Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn ung dung tiếp chiêu, không những không giận mà còn cười, "cám ơn ngươi đã dùng hành động xác nhận suy đoán của ta, bất quá tu vi của ngươi so với vị thiếu tông chủ kia có chút kém xa nhau a."
Lăng Tuyết tức giận, "ngươi --"
Nghệ Nhàn thuận tay thả vài cái lôi tủy, nhân kẻ hở liền kéo Chung Lâm bỏ chạy, ước chừng đi hơn mười dặm, Nghệ Nhàn mới dừng lại. Chung Lâm há miệng thở dốc, "tiểu sư muội, chúng ta vì sao phải chạy trốn. Trực tiếp chứng minh thân phận, còn dễ dàng cho chúng ta đến Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông điều tra a."
Nghệ Nhàn không tò mò nhìn hắn một cái, "Chung sư huynh, hai người chúng ta ở trong địa bàn của người ta, ngươi có cảm thấy bọn họ có thể bóp chết chúng ta dễ dàng không, hay là chúng ta bóp chết họ dễ dàng?"
Vẻ mặt Chung Lâm mất hứng, "sớm biết như vậy, chúng ta nên gọi thêm người đi a."
Nghệ Nhàn, "chỉ cần ngươi muốn, hiện tại cũng không trễ. Hơn nữa nếu chúng ta có lộ diện thân phận, bọn họ cũng chưa chắc nguyện ý nói thật với chúng ta, đến khi đó chuyện có xử lý được hay không, nếu có người thành oan hồn, cũng do ta quá tự phụ."
Chung Lâm không dám tin nói, "tiểu sư muội, muốn kêu ta về Thanh Sơn Tông gọi viện binh?"
Nghệ Nhàn liếc hắn, "sư huynh đừng vội, viện binh ngược lại không cần, chỗ này cách thương đội Tề gia không quá xa, tìm vài người đến cho đủ số là được."
Khóe mắt Chung Lâm co quắp, "tìm đến cho đủ số?"
Nghệ Nhàn cười nhẹ một tiếng, "đúng vậy, bất quá chúng ta lấy được chứng cứ tìm hiểu Lăng Thiên Tông rồi, đột nhiên ta đối với Lăng Tuyết kia có hứng thú a."
Chung Lâm không hiểu kịp ý Nghệ Nhàn, "đi Lăng Thiên Tông? cứ vậy mà đi?"
Nghệ Nhàn móc trong túi giới tử ra thứ đồ ngụy trang, vừa chuẩn bị thay chợt dừng lại, "không xong rồi, Miên Hoa Đường đâu?"