"Không phải ta đã nói rồi sao, tuyệt đối không thể cho người khác vào rồi mà,chỗ này sao lại có thêm nhân tộc dơ bẩn nữa?"
"Đại nhân bình tĩnh đừng nóng."
Ý thức nháy mắt lại quay về, đau đớn kịch liệt cảm giác như đang truyền đến từ lục phủ ngũ tạng, Nghệ Nhàn cố gắng mở mắt ra, cố sức hồi lâu mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao to đang đứng lặng trước mặt nàng, từ trên nhìn xuống nàng, đôi mắt thiển sắc xám tản ra hàn ý.
"Xin lỗi, đại nhân, là sai lầm của thủ hạ."
"Xử lý xong."
Âm thanh băng lãnh không mang chút tình cảm khiến Nghệ Nhàn liền thức dậy, nàng nỗ lực cử động nhưng phát hiện toàn thân mềm nhũn không có sức dậy nổi, nắm tay nắm chặt vừa buông ra, lặp lại nhiều cổ tay mới có chút tri giác.
Nàng đây là sao vậy?
Đội tuần tra lưỡng lự, "đại nhân, đây là nữ nô nhà Lam đại nhân."
Người kia tránh khỏi Nghệ Nhàn, áo choàng lạnh lẽo nhè nhẹ lướt qua đầu ngón tay Nghệ Nhàn, "phải thì thế nào? một cái nữ nô cũng đáng giá làm cho Lam cùng ta nổi giận sao?"
MD.
Cái này khiến Nghệ Nhàn không biết muốn văng tục bao nhiều lần, đừng để nàng có cơ hội, có cơ hội nàng nhất định bắt đám thú nhân này đem giẫm dưới chân một lần.
Nghệ Nhàn liều mạng nàng nỗ lực muốn nhìn rõ cái người coi mình như tạp chủng này, nhưng phí hết sức chỉ thấy được một cái bóng lưng cao lớn.
"Xin lỗi."
Nghệ Nhàn bị hai thú nhân mang ra ngoài một khoảng, mới nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nổi giận, đủ kiểu chất vấn.
"Người này vì sao chết? không phải ta đã kêu các ngươi trông coi nàng rồi sao?
"Xin lỗi, đại nhân, hôm qua nàng còn sống."
...
Chết?
Nữ nhân tâm thần tối hôm qua sờ soạng nàng nửa ngày cư nhiên chết rồi???
Nghệ Nhàn không cảm thấy ung dung chút nào, dù sao nàng cũng đã nằm mất ý thức một khoảng thời gian dài, căn bản cũng không biết nữ nhân kia có làm chuyện kỳ quái gì với nàng không.
Luồng ánh sáng nhức mắt khiến nàng không thể mở mắt ra được, Nghệ Nhàn liền thanh tỉnh, không quan tâm đến nữ nhân điên trước đó nữa, đám thú nhân này dường như đã nhận mệnh, đem nàng đi "xử trí".
Nàng tuyệt đối không thể chết uất ức như vậy được.
Nghệ Nhàn liều mạng giãy dụa, thế nhưng sức lực nàng quá yếu đối với các thú nhân mà nói thì như thọt lét cách một lớp đế giày, không đáng sợ chút gì.
"Hổ Tam, chúng ta phải đem nàng đi xử lý sao?"
"Nếu không... thì sao?"
"Lỡ như Lam Đồng hỏi chúng ta đòi người, chúng ta phải khai báo thế nào?"
"Cái này..."
Nghệ Nhàn cảm thấy cơ hội tốt để mình cứu mạng mình, nàng hé môi nói, "Lam, Lam --"
Chủ yếu nàng muốn lợi dụng tính ỷ lại của ấu tể với nương nó, nào ngờ cái chữ này lại khiến hai thú nhân hiểu lầm, cho rằng nàng đang gọi là Lam Đồng.
Hai thú nhân do dự.
"Lỡ như Lam Đồng truy cứu, phát hiện chúng ta động thủ, nhất định sẽ gϊếŧ chúng ta."
"Lần trước Lam Đồng còn đưa nàng đi săn bắn."
"Không ổn."
"Phải."
Hai người thương lượng xong, đem Nghệ Nhàn ném vào rừng Khoa Mạc, chủ ý để nàng tự sinh tự diệt. Thứ nhất coi như là hoàn thoàn nhiệm vụ vị đại nhân kia giao phó, thứ hai nếu Lam Đồng có hỏi thì bọn họ cùng có cớ giải vậy.
Điều quan trọng nhất rừng Khoa Mạc đáng sợ ở chỗ cho dù là thú nhân thì cũng không dám tùy ý ra vào, chứ không nói đến là nhân tộc yếu ớt, bọn bọ chỉ cần chờ qua hai ngày thì mọi chuyện đều lắng xuống.
"Nghệ Nhàn, có trách thì trách số phận không may, đúng lúc gặp phải Lục đại nhân."
"Ta vì nể mặt Lam Đồng tha cho ngươi một mạng."
"Vậy.... vậy nàng có chết đói không?"
"Đi thôi."
Hai thú nhân vì phòng ngừa Nghệ Nhàn chạy về Khố Tư thành, nên cố ý đưa nàng đến giữa rừng Khoa Mạc, mà điểm giới cũng vượt qua địa giới nguy hiểm trước kia Lam Đồng nói với nàng.
Nghệ Nhàn cũng không thể chậm trễ liền tìm một cái cây trèo lên, bò lên nhiều lần vì hai tay hai chân vô lực nên ngã xuống, ngã đến chảy máu.
Cứ như vậy cũng không giải quyết được vấn đề.
Máu khiến Nghệ Nhàn lấy lại lý trí, thân thể hư nhược cũng khiến nàng sinh ra tuyệt vọng, cho dù leo lên cây gặp phải thú hình bay được như Lam Đồng, thì nàng sợ có liên tục leo cây cũng không kịp.
Huống chi, máu lại khiến cho thú vật vô cùng hưng phấn.
Nếu như, nếu như nàng có dược liệu làm thú nhân mê man thì tốt rồi, còn không thì tạo bẫy thú, dùng bẫy săn hoặc một con dao nhỏ phòng thân cũng được.
Đáng tiếc có nghĩ đến mấy thứ này cũng vô dụng.
Nghệ Nhàn vừa nghĩ vừa đứng dậy tìm cây thuốc cầm máu, lần trước nàng từng thấy Lộ Nam cầm qua nên cũng không khó tìm, khó có được chuyện rời khỏi thú dữ trong buổi tối lạnh mà còn sống sót.
Có người nói nhân tộc chết ở rừng Khoa Mạc rất nhiều, thi thể chết rất thảm khi được phát hiện thì máu thịt vương vãi, trên người dính một lớp sương dày, như bị dã thú cắn gặm mà chết.
Đương nhiên lời đồn này là nửa thật nửa giả, đêm này nàng sẽ biết rõ.
Nghệ Nhàn cầm máu cho mình, may mắn tìm được vài cọng Náo Dương Hoa, có người nói đây là loại cỏ đến cả dê cũng không thèm ăn, trong thuốc mê cũng có một vị trong này rồi gặm vài cái quả chu điền bụng.
Cảm giác phương hướng của nàng rất mạnh, dùng phần lớn hơn một ngày đi về, hai thú nhân sợ nàng chạy về Khố Tư thành, không ổn cho khai báo, nên mới ném nàng đi xa như vậy, trùng hợp Nghệ Nhàn hiện tại cũng không muốn về, nàng sợ đụng phải vị "Lục đại nhân" xem mạng người như cỏ kia, khi đó sợ là vận may cũng không còn.
Kết hợp chuyện hôm qua đội tuần tra thú nhân nói có nhân vật lớn đến cộng thêm hàng loạt chuyện đen đủi phát sinh theo sau Nghệ Nhàn đánh giá vị Lục đại nhân này sẽ không ở lại Khố Tư thành chờ, cùng lắm chỉ một hai ngày. Vì sao đoán là một hai ngày, chủ yếu là vì những nhân tộc trúng độc, nếu như quá nghiêm trọng sợ là bọn họ đã bắt nàng vấn tội, đương nhiên hai vị thú nhân kia hình như cũng không nhớ lấy "phương thuốc" giải độc từ nàng a.
Có thể thấy mấy người trúng độc so với vị Lục đại nhân quyền thế này căn bản không đáng nhắc tới.
Cho nên Nghệ Nhàn hiện tại tuyệt đối không thể chạy về Khố Tư thành chịu chết, chỉ cần nàng sống được hai ngày trong rừng Khoa Mạc này cho đến khi vị Lục đại nhân kia đi khỏi thì nàng có thể sống sót.
Nàng nhất định phải sống sót!!!