Miên Hoa Đường sức cực lớn, kéo Tiểu Lam điên cuồng quay trên không, Tiểu Lam cũng mang theo Ngân Bảo Đại Nhân trong tay, ba tiểu chỉ làm thành một đường, cảm giác cả người sắp được bay lên, hưng phấn kêu ngao ngao, Nghệ Nhàn nhìn thấy choáng váng hoa mắt đầy sao, sợ các nàng không để ý bay mất, nhưng lại nhìn thấy bộ dạng Lam Đồng vui vẻ xem, đáy lòng làm mẹ của nàng hoàn toàn tắt.
Lòng thú nhân thật lớn.
"Tam tiểu thư, người không sao chứ?"
"Nói đến cũng thật trùng hợp, ba người các ngươi hôm nay bỏ lỡ một chuyện tốt."
Giáng Thanh trấn chỉ là một trấn nhỏ, chuyện xảy ra ở đầu trấn chỉ ba giây thôi đã truyền đến cuối trấn ai cũng biết, Tuyên Di đón gió đến nơi không có gì lạ. Dọc đường đi, cũng nghe không ít truyền kỳ nhân sinh của Nghệ Nhàn, chuyện kể giả thật cũng không phải tôn sùng nàng, cũng không phải khen nàng lên trời xuống đất, như là sợ người khác biết nàng là quản sự Tạ gia sẽ làm lòng người sợ hãi.
Nói vài câu đã đẩy nàng tới đầu gió đỉnh sóng, vậy là muốn làm cái gì a, muốn nàng chết sao?
Hôm nay vừa ra đã gặp tiết mục chất vấn không rõ tốt xấu, nếu nói sau lưng không có người giúp, Nghệ Nhàn không tin, "Tuyên Di, ngươi mới bỏ lỡ một vở kịch, Các lão Giáng Tử Các muốn cùng Huyễn Các chúng ta tạo phúc cho các bằng hữu mới cũ, coi như là chuyện mừng lớn a."
Tuyên Di không đồng ý, "tam tiểu thư, chúng ta và Giáng Tử Các trước giờ nước giếng không đụng nước sông, sao lại cùng bọn họ hợp tác được? tuyệt đối không thể."
Nghệ Nhàn không quan tâm, "Các lão người ta ra mặt rồi, ta cũng nên để lại chút thể diện chứ."
Nếu hỗn chiến hôm nay không kêu dừng, nàng và nữ nhân cổ quái kia phải liều mạng a. Coi như nàng thiếu Các lão một ân tình lớn đi.
Ah, không lẽ trong này có bẫy.
Tuyên Di tức giận, "Các lão của Giáng Tử Các này không phải thứ tốt gì, hắn nhất định là muốn mượn Tạ gia chúng ta đáng gió đông để khắc phục khó khăn."
Gi áng Tử Các xoay sở thế nào nàng không biết, nhưng xuất hiện trong Giáng Thanh trấn làm cái bình phong nhân khí mà nói, người ta cũng đã thắng Huyễn Các một bậc, thực không biết đám người kia lấy lòng tin ở đâu ra.
Mất lòng người, Tạ gia còn có cái gì?
Nghệ Nhàn không thể thu tóc mình về, mặc cho người đi sau thưởng thức, rồi miễn cưỡng dựa vào, "xem ra Tuyên Di biết rất rõ Các lão, không ngại có thể nói ta nghe hắn là người thế nào đi, ta cũng có chút hiếu kỳ với hắn."
Các lão là người nắm quyền Giáng Tử Các, từ khi Huyễn Các mọc lên ở Gi áng Thanh trấn, Các lão vẫn luôn ở đây, dường như so với Giáng Tử Các còn lớn tuổi hơn. Tuyên Di rốt cuộc cũng không biết hắn đã bao nhiêu tuổi, nhiều năm trước, từng gặp qua Các lão đại phát thần uy, linh lực không lường đực, khiến mọi người ai dám bỏ qua.
Mấy năm nay, Huyễn Các và Giáng Tử Các chỉ là cạnh tranh nhỏ, hai bên duy trì cân bằng như vậy, không vì bất đắc dĩ, Tạ gia cũng không muốn trêu chọc kẻ địch như vậy.
Tuyên Di, "Các lão đã gần 15 năm chưa từng xuất sơn, lần này chắc chắn là hướng Tạ gia chúng ta mà đến."
Nghệ Nhàn nhẹ điểm ngón tay lên má mình, "ta thấy chưa chắc."
Nếu nói vì Tạ gia mà đến, thì khi nào không được, mà phải là 15 năm sau? giác quan thứ sáu nói cho Nghệ Nhàn biết, hai người hôm nay đột nhiên tìm nàng không phải tự nhiên, đáng tiếc, biết quá ít, "phải rồi, ta gặp một vị cô nương kỳ quái, Tuyên Di, ta muốn biết người này đến từ đâu?"
Tuyên Di chần chờ một chút, "là vị cô nương kia hôm nay ngươi đụng phải sao?"
Nhìn đi a, tin tức truyền đi nhanh thật.
Nghệ Nhàn, "phải, nàng rất to gan."
Nhiều lần kiếm chuyện hại nàng, nhân vật ác như vậy, cẩn phải biết người biết ta a.
Sắc mặt Tuyên Di hơi biến, muốn nói lại thôi, "tam tiểu thư, cái này --"
Nghệ Nhàn còn tưởng là làm khó dễ nàng, vỗ trán mình, "coi đầu óc ta a, Tuyên Di, ngươi còn phải tịnh dưỡng, vậy ta hỏi Tạ Khuê là được rồi."
"Tam tiểu thư đừng vội, ngươi muốn biết chuyện gì, cứ hỏi ta nhanh hơn a?"
"..."
Người chưa đến, tiếng đến trước.
Cô nương quỷ dạ xoa không mời mà đến, còn mang theo một đám người đến, đúng là khiến người không vui a, Nghệ Nhàn theo bản năng nhíu mày, Tuyên Di có vài phần lo lắng, "tam tiểu thư, người này do lão thái gia mời đến, hy vọng lần này các ngươi cùng rèn luyện vui vẻ."
Vui vẻ?
Vui vẻ chỗ nào a?
Nghệ Nhàn trợn mắt há miệng nhìn nàng, "cái này chính là kinh hỉ của các ngươi?"
Tuyên Di kiên trì, "phải."
Xem đi, đúng là kinh hách nhiều hơn kinh hỉ a.
Lam Đồng thấy đáy mắt nàng chán nản, quan tâm xoa bóp vai cho nàng, "nếu ngươi không thích nàng, thì cho bọn họ ở lại đi."
Lời nói nghe bình thường, nhưng Nghệ Nhàn nghe thấy sát ý bên trong.
Trước đó ở Giáng Tử Các người này đã phơi bày mọi thứ, trong lòng Lam Đồng còn ghi thù, khi thấy người không vừa mắt đã chủ động đến cửa.
Trong sân yên tĩnh đến quỷ dị, bầu không khí giương cung bạt kiếm, tủy thời có thể làm một trận. Nghệ Nhàn cười nhạt, sau đó lạnh lùng nói, "nếu hôm nay ngươi không nói rõ cho ta biết, thì rèn luyện lần này mỗi người mỗi ngả, mỗi bên quản một đám riêng."
Tuyên Di còn muốn khuyên hai câu, lại bị Nghệ Nhàn trừng mắt một cái, đành câm miệng.
Núi cao hoàng đế xa, ai cần lo mấy thứ lão thái gia an bài, dù lão thái gia có ở đây, nàng khó chịu thì người khác cũng đừng mong sống tốt.
Diệp Nhiễm coi như cũng thấy được tính khí của tam tiểu thư Tạ gia rồi, nàng cười ha ha nói, "muốn ta cùng ngươi đi rèn luyện, dĩ nhiên là ta đồng ý, nếu không thì dựa vào cái gì?"
Nghệ Nhàn liền hiểu ra đứng dậy, mặt đối mặt, phát hiện đối phương cao bằng nàng, nàng khẽ nhếch hàm dưới, "bây giờ, chắc ngươi đã thỏa mãn?"
Tính cách Diệp Nhiễm và nàng hoàn toàn trái ngược, không hề nội liễm, ngược lại vô cùng đường hoàng xuất sắc, "dĩ nhiên là -- hoàn thành. Lần này rèn luyện, hợp tác vui vẻ."
Nghệ Nhàn nhịp chân, không để ý, "thật không?"
Tuyên Di vừa nhìn nàng không thèm để ý cũng biết là sắp hỏng việc rồi, liền tiến đến một bước, còn chưa kịp ngăn cản, liền nghe tam tiểu thư nhà mình nói, "không được, ta không hài lòng với ngươi."
Lam Đồng đứng phía sau gật đầu, bộ dạng muốn đánh một trận.
Tuyên Di đau đầu không thôi, "tam tiểu thư."
Diệp Nhiễn không vui cắt lời Tuyên Di, "đây là chuyện riêng giữa ta và nàng, các ngươi đừng nhúng tay vào. chúng ta sẽ dùng cách của chúng ta để giải quyết."
Nghệ Nhàn không quan tâm nhún vai, nàng cũng sẽ không làm vừa ý lão thái gia, hợp tác với người không biết cầm dao đâm sau lưng mình lúc nào, có thể đâm một dao thì cũng sẽ đâm dao thứ hai, thứ ba.
Hợp tác, không bàn nữa.
Diệp Nhiễm không tức giận, "lần này rèn luyện cũng đơn giản, ai đến Húc Long Trì trước thì thắng. Chúng ta so cái này, nếu ta đến trước, ân oán trước đó xóa bỏ. Nếu ngươi đến trước, ta sẽ đáp ứng ngươi một việc."
Húc Long Trì, còn có Tu Long Trì.
Nghê nói đây là nước bọt của long chảy từ râu long từng giọt tích thành, thời gian trôi qua, từ từ đọng lại thành một cái hồ nhỏ. Bên trong chứa đầy linh khí bổ dưỡng, đối với linh giả mà nói, đây là vận may lớn để thăng cấp linh lực. Húc Long Trì sau khi được Tạ gia phát hiện, liền bị gom về phạm vi nhà mình.
Nghệ Nhàn đối với việc này cũng không có ý kiến, nghe bọn họ nói đến lai lịch Húc Long Trì, trong đầu lại nghĩ đến đại hắc long ngủ say ngáy khò khò, nước miếng không ngừng từ mép chảy xuống ào ào.....
Ah.
Hình ảnh thật mỹ hão, đúng là hỏng hết hình thường đại sư tỷ Tử Hàn vĩ đại trong mắt nàng, Nghệ Nhàn nhịn không được mặc niệm vài câu, tội lỗi, tội lỗi.
Lam Đồng tưởng là nàng khó chịu, bàn tay vòng ra trước nhẹ nhàng trấn an một chút, "ta và ngươi cùng đi."
Nghệ Nhàn, "dĩ nhiên."
Nếu Húc Long Trì thực sự có lợi cho linh giả đột phá, nói không chừng có thể trợ giúp lớn cho thú nhân, đến khi đó đem Tiểu Lam vào ngâm một chút, coi như kiện thể luôn.
Mấy huyễn thú còn lại cũng ném vào luôn a.
Chuyến rèn luyện lần này cũng khá là đơn giản a, Húc Long Trì nằm ở phía nam Giáng Thanh trấn, có hiện thị trên bản đồ, ai tìm được trước, thì có tư cách đi vào trong.
Tuyên Di đem bản đồ phát cho các đệ tử Tạ gia, "lần này không đi chung toàn bộ, mà mỗi người lập thành một nhóm, dùng ba ngày là hạn định, không tìm được thì quay về Gi áng Thanh trấn."
Bản đồ mờ nhạt, ngoại trừ một hồ nước ra, thì mấy cái hình bên ngoài chẳng có gì khác.
Nghệ Nhàn cầm bản đồ lật tới lật lui nhìn, cũng không nhìn ra được tin tức hữu dụng, nàng cẩn thận nói, "chuyến này cũng không đơn giản a."
Nghệ Nhàn và Diệp Nhiễm mỗi người lập thành một nhóm, trước khi đi còn trừng nhau một cái, Diệp Nhiễm đột nhiên còn mở lời chúc, "tam tiểu thư đi đoạn đường này cũng nên coi chừng, dù sao ở ngoài kia, độc xà mãnh thú cũng không có mắt a."
Nực cười.
Bên cạnh nàng còn có một con mãnh thú to cao, sợ cái gì.
Nghệ Nhàn liếc nàng, "Diệp cô nương ngàn dặm xa xôi chạy đến chỉ vì một ngụm nước miếng Long, nhưng đừng quên tiền mất tật mạng, đến khi đó biệt ly."
Đám người Tuyên Di ở lại Giáng Thanh trấn trấn thủ, không đi theo, Nghệ Nhàn ngược lại thở phào nhẹ nhõm, "cẩn thận một chút, ta cảm giác đường đi lần này không bình yên."
Tạ gia dám đem Húc Long Trì dấu ở đây, thì cũng sẽ có lối đi vào.
Dù vậy, Nghệ Nhàn cũng để cho Ngân Bảo Đại Nhân đi trước dò đường, cũng may trong rừng các chuột tiểu đệ ở khắp nơi, cũng dễ dàng cho nàng.
"Có trận pháp."
"Hèn gì."
Đại đội chuột của Ngân Bảo Đại Nhân đi đến một chỗ lượn lờ đến mơ màng, cảm giác sắp không quay về được, có thể thấy là không bình thường.
Nếu có Niệm Vân Âm ở đây thì tốt rồi.
Nghệ Nhàn nghĩ đến tiếc hận, chân bước cũng nhanh hơn, gần nửa ngày đã đến chỗ Ngân Bảo Đại Nhân nói khác lạ, "cái này phá giải thế nào?"
Nàng đi xung quanh bên ngoài, qua lại cũng chừng nửa canh giờ, suýt làm cho Lam Đồng ngất đi vì chóng mặt, "hay là về Giáng Thanh trấn tìm người biết trận pháp đi?"
Nghệ Nhàn, "không được, không biết có tìm được người biết trận pháp giống Niệm Vân Âm không, cho dù tìm được, lỡ nhữ sai một bước thì tahats bại trong gang tấc."
Tuy nói nàng không muốn thử tắm nước miếng Long, nhưng mà không muốn và không thể là hai chuyện khác nhau.
Phù phù.
Nghệ Nhàn, "Tiểu Lam đừng quậy a."
Tiểu Lam mơ màng đến bên cạnh chân Nghệ Nhàn cọ cọ.
Phù phù.
Nghệ Nhàn cúi đầu nhìn Tiểu Lam, Tiểu Lam ngước đầu vô tội nhìn nàng.
Phù phù.
Nghệ Nhàn, ".... âm thanh gì vậy?"
Mọi người tìm xung quanh, rốt cuộc nhìn thấy một con cá huyễn thú nhỏ đang nằm dưới lớp bùn xanh, thổi bong bóng.