"Làm cái gì?"
Từ lúc Nghệ Nhàn tin chắc xung quanh đây đều là y thức cửa nàng và vị tiền bối kia, thì đã bắt đầu không chút kiêng nể.
Nhân lúc Lam Đồng cùng bốn người trúc đánh nhau hăng say, nàng nhanh chóng tạo ra vương quốc thuộc về nàng -- một tòa nhà ba tầng dùng trúc làm rào chung quanh, ngoài ban công là muôn hoa đua sắc, thêm hồ nước, ngoại trừ cái đó ra trên cỏ còn có thêm mười mấy còn gà nhỏ lông tơ, mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nghe thấy tiếng kêu cục tác, những vật nuôi này cũng là lần đầu xuất hiện, nhanh chóng bị Ngân Bảo đại nhân đem về địa bàn của mình. Mỗi ngày, Ngân Bảo đại nhân đều vung cờ đỏ, đem đám vịt chạy đến hồ nước...
Lam Đồng đối với đám "quái vật" đột nhiên xuất hiện này này vô cùng kinh ngạc, lúc đầu tâm muốn gϊếŧ chết một con gà nhỏ cùng một con vịt nhỏ cũng không hề nhẹ, nhưng khi biết đám này không ảnh hưởng gì liền bỏ qua không muốn săn, cứ vậy nhìn theo một con chuột nhỏ dẫn một đám vịt nhỏ lắc lư đi vào hồ nước. Bất quá từng bị Nghệ Nhàn cầm nước tạt một lần, liền kính sợ không dám tiếp tục bén mảng đến gần đó.
Nghệ Nhàn đỡ thắt lưng, mang theo ống nước, một đầu còn lại của ống nước gắn với dòng suối, nước không ngừng chảy ào từ suối xuống mặt cỏ, thấy bộ dạng Lam Đồng đứng cách xa đó bộ dạng kinh sợ không nhúc nhích, nhịn không được mà cười mắng, "ngươi tự mình đến, hay ta phải tự mình xách ngươi qua đây?"
Thú nhân thường không có thói quen đi tắm, đơn giản chính là gia truyền.
Lam Đồng nhích chân, đầu ngón chân đi ngược lại hướng Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn đem bàn chải trong tay vung lên, nổi giận, "ngươi còn dám chạy, thử xem!"
Lam Đồng, "..."
Cuối cùng Lam Đồng vẫn phải ngoan ngoãn biến thú hình, không nhúc nhích để tùy ý Nghệ Nhàn dùng nước tắm cho nàng, còn cầm bàn chải thở hổn hển giúp nàng chải đi một đống lông rụng. Nghệ Nhàn thấy người này lúc đầu còn không vui hiện giờ lại híp mắt, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ọt ọt, nhịn không được nắm hai cái tai ướt của Lam Đồng, "biết tắm có bao nhiêu thoải mái chưa a?! sau này phải sửa lại thói quen lười tắm cho ta."
Lam Đồng thoải mái duỗi chân, vẫy vẫy đuôi, đối với đề nghị này im lặng không nói.
Ở trong ý thức vị tiền bối này một thời gian, Nghệ Nhàn mở ra một cuộc sống nhàn hạ thư thái mới, mỗi ngày đi nhổ cỏ, loại bỏ sâu, lùa gà vịt về chuồng, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Khi rảnh rỗi, nàng lại đến gian nhà trúc xem Lam Đồng rèn thể lực, mượn đám người trúc này làm tay chân, mỗi ngày Lam Đồng đều khiến mình mặt mũi bầm dập, nhưng mà Nghệ Nhàn cũng phát hiện linh lực tổn thương đến Lam Đồng ngày càng nhỏ, đến cả khí nhận bình thường, dường như cũng không thể tổn thương được nàng.
Kim chung cháo? Thiết bố sam?
Như lời đồn đại thì đã là thần công đao thương bất nhập?
Nghệ Nhàn suýt chút bị chính mình chọc cười, cười cười, nàng nhịn không được ôm lấy bụng mình, cảm giác quặn đau từ chỗ đó từng chút truyền đến, tiểu gia hỏa an phận hồi lâu lại bắt đầu phẫn nộ, nàng khẽ vuốt ve, "đừng quậy, lúc ngươi quấy ta lại không khỏe, ngươi còn giận cái gì."
Trấn an không được, bụng càng đau hơn, nương theo đó là cảm giác đói bụng đã lâu kéo đến.
"Chờ chút -- ta tìm xem có thứ gì ăn được không."
"..."
Đem túi giớ tử của mình lật đến đáy, kể cả toàn bộ đồ Ngân Bảo đại nhân tàng trừ đều đổ ra, nhưng chỉ có thể no được 1/3 Nghệ Nhàn hoàn toàn tuyệt vọng, cảm giác đói bụng không thể không giảm bớt, ngược lại càng mãnh liệt hơn, nhất là khi thấy vật sống chạy loạn trước mắt, càng thêm khó chịu.
Nghệ Nhàn liếm khóe miệng một cái, đồ ăn vừa ăn là mùi gì a, nàng đã hoàn toàn không nhớ rõ, trong đầu chỉ có -- ăn! ăn! ăn! nàng đói đến có thể ăn no một trâu.
Ánh mắt nàng nhìn qua bầy gà vịt một chút, lại nhìn về Ngân Bảo đại nhân. Không biết có phải do khế ước, nội tâm Nghệ Nhàn sản sinh ý thức mãnh liệt truyền đến cho Ngân Bảo đại nhân, Ngân Bảo đại nhân bị nàng nhìn đến dựng cả lông, cái đuôi chưa lành liền dựng lên, nó liên tục lùi về sau, ôm một gốc cây cố găng che chính mình, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, thịt của ta không thể ăn, chỗ này là ý thức hải của ngươi, bất kỳ thức ăn gì đi vào cũng không thể dùng được."
Chính là vì nằm trong ý thức hải, lúc này Nghệ Nhàn mới thấy khó khăn.
Thức ăn có thể tùy ý biến hóa thưởng thức, nếu muốn ăn ngon, nàng có thể biến ra nhiều mỹ vị quý lạ, nhưng làm sao mới khiến gia hỏa nhà mình có cảm giác được ăn no a?
Tâm niệm sở trí, trời xanh nháy mắt biến sắc, nương theo đó chính là một đạo lôi rền vang, trong mưa còn xen lẫn lôi linh nháy mắt khiến cầu thịt trong bụng thỏa mãn, tiểu gia hỏa hướng Nghệ Nhàn thả ra vui sướng mừng rỡ thậm chí còn có tâm tình thỏa mãn, Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm từng đạo ánh sáng màu bạc lại có chút suy nghĩ....
Chờ cầu thịt trong bụng ăn no, Lam Đồng mới biết được chuyện gì xảy ra, "Nhị Lam lại quấy ngươi."
Nghệ Nhàn nghĩ đến đầu sỏ khiến mình chịu khổ này, nghiêm khắc đẩy móng vuốt của nàng ra, "vật nhỏ này về sau sẽ còn quấy." mới ở trong người mẹ đã bắt đầu cướp đoạt linh lực, hơn nữa còn là lôi linh bá đạo nhất, đã có Miên Hoa Đường hay chạy đến giành ăn, giờ còn thêm vật nhỏ này, nàng cảm thấy đau đầu.
Lam Đồng nhẹ nhàng an ủi, "không nghe lời, đánh đến nàng nghe lời thì thôi."
Nghệ Nhàn liếc nàng, lười cùng đại sư tử chưa từng sinh nở này đàm luận, "ngươi có cảm thấy chỗ nào đặc biệt kỳ quái không?"
Lam Đồng, "rất nhiều."
Tỷ như tốc độ thương khép lại. so với Nghệ Nhàn dùng quanh linh chữa còn nhanh hơn.
Lam Đồng chọn một cái khiến nàng nghi ngờ nhất, "người trúc không còn nhanh nhẹn như trước, càng lúc càng chậm, gian nhà dựng lại cũng càng lúc càng chậm, ta cảm thấy hình như nó đang yếu đi."
Nghệ Nhàn dĩ nhiên biết Lam Đồng nói "nó" là ai, chính là đạo hồng quang trước đó tiền bối lưu lại cho các nàng chính là ý thức cuối cùng, "ta luôn cảm thấy vị tiền bối kia còn lưu chút gì đó cho chúng ta, ngươi xem --"
Lam Đồng ngây ra một hồi, trước mặt lại có thêm một cái Nghệ Nhàn, cho dù là biểu tình hay tướng mạo, ánh mắt, hai Nghệ Nhàn giống nhau như đúc, không thể soi ra.
Nghệ Nhàn một trái một phải, mỉm cười đến bên cạnh Lam Đồng, thâm tình thành thực nhìn chằm chằm nàng nói, "nàng, thấy sao?"
Lam Đồng bị bạo kích song song, "..."
Hai mắt Lam Đồng nhìn chằm chằm người bên cạnh, rồi lại nhìn Nghệ Nhàn bên trái, sau đó là Nghệ Nhàn bên phải, rồi vươn trảo, kéo lại người nằm bên vai phải mỉm cười, "Nghệ Nhàn, đừng quậy."
Nghệ Nhàn còn định đùa một chút, nào ngờ người này cư nhiên sờ bụng đã nhận ra nàng, ngoại trừ mẫu nữ liên tâm ra, nàng tuyệt đối không thừa nhận người này giỏi trộm gà, thật không dễ lừa a, "được rồi, không chơi với ngươi nữa."
Vốn công pháp còn yêu cầu cấp bậc, trong ý thức của vị tiền bối này còn có thể tu luyện bình thường.
Nghệ Nhàn, "ta phát hiện ở đây hấp thụ linh lực là thật."
Lam Đồng khó hiểu, "không lẽ không đúng? ta thấy ngươi thỉnh thoảng lại ngồi ở đó ty luyện, còn có chúng nó --" Ngân Bảo đại nhân thiếu nửa cái đuôi đang từng chút mọc ra, còn có tiểu mã thích phơi nắng.
Lúc đầu Nghệ Nhàn hao hết linh lực, vấn luôn trong thời kỳ cần khôi phục. Ngày vừa rồi, tiểu gia hảo nhu cầu cấp bách cần có lôi linh lấp đầy bụng, không ngờ lại có lôi linh cuồn cuộn tụ đến, nhất thời lôi linh bình thường phải cắt xén lại sinh ra không bao giờ hết, dùng mái không cạn, thậm chí cũng đủ để nàng dùng để làm thuật phân thân.
"Ngân Bảo đại nhân cùng Quang Diễn nếu muốn ở trong ý thức hải của ta tu luyện cũng không phải là không được, nhưng ta cùng chúng nó bất đồng. "chính nàng dù chưa thăng cấp, nhưng linh lực cũng đã vượt qua một đại cấp, thậm chí còn vô tình bước vào nhân cấp.
Nếu không, thuật phân thân cũng không thể dùng dễ dàng như vậy được.
Vì tìm chứng cứ mình nghĩ, Nghệ Nhàn thuận tay thả quang linh, ánh sáng dịu nhẹ từng đốm sáng nhỏ nhao nhạo hạ xuống, một màn quang vũ kinh diễm. Lam Đồng ngẩng đầu lên, thậm chí còn chủ động đi đón, ánh sáng dịu nhẹ mang sở hữu đặc trưng của nó cùng tìm cảm ấm áp rơi trên tay nàng, cuối cùng biến mấy trong lòng bàn tay nàng, "là thánh quang."
Thánh quang phổ chiếu cần tiêu hao nhiều linh lực mới làm được, trừ phi gặp phải đại hình năng lượng hắc ám, nếu không Nghệ Nhàn cũng không đơn giản mà vung ra.
Nghệ Nhàn vẻ mặt lo lắng, "Lam Đồng, ta sợ chúng ta ở đây càng lâu, càng khó phân được thế nào là thật thế nào là giả," chỗ này tuy tốt, nhưng cuối cùng cũng không phải chỗ ở lâu dài, cũng không biết hiện tại Tiểu Lam đang ở chỗ nào.
Lam Đồng, "đừng lo lắng, sẽ có cách đi ra mà."
Cho nên hai người bình thường luôn đến nơi sâu trong ý thức hải tìm kiếm cách rời đi, nhưng qua một hai ngày lại phát hiện, ý thức vô biên không có điểm dừng, đường phía trước mênh mông vô bờ, cho dù các nàng đi thật xa, thì đường vẫn dài như cũ.
Nghệ Nhàn, "đường rời đi, có thể là ngay tại gian nhà trức tự dựng kia. "nói cho cùng, thì gian nhà trúc bày biện đơn giản, khi nàng đến đã kiểm tra gian nhà một lần, cũng không phát hiện được cái gì khác thường.
Ngày hôm đó, Lam Đông vừa thi quyền cước đem bốn người trúc đánh thành mảnh nhỏ, nhân lúc gian nhà trúc còn chưa dựng lại, Nghệ Nhàn vội vàng chạy vào, đem đống trúc trên đất ôm lên, chạy ra ngoài, kết quả chưa ra ngoài, đã bị đồ ngoài phòng không nhìn thấy cản trở về.
Lam Đồng thuận thế tiếp được nàng, "ngươi chạy cái gì?"
Nghệ Nhàn đem đống mảnh trúc nhét hết vào trong lòng Lam Đồng, không tin tà lại chạy ra ngoài một lần, lần này không bị cản, nàng thuận lợi đi ra. "Lam Đồng, thì ra mảnh trúc này không thể mang ra khỏi gia nhà trức này được."
Phát hiện mảnh trúc khác thường, hai người nhanh chóng đem các mảnh trúc để dưới đất, từng mảnh trúc trên thân người trúc, ước chừng là 5 miếng, đặt chung một chỗ, lại thành mấy trăm.
"Ah, có chữ viết."
"Nghệ Nhàn, mau xem, chỗ này cũng có."
Chữ viết nhạt nhẽo, lại viết trong sườn, cộng thêm không phải miếng nào cũng có chữ. Nghệ Nhàn có vài phần chán nản, lần đầu tiên người trúc bị Ngân Bảo đại nhân đánh nát, nàng cũng đã nhìn lướt qua, hoàn toàn không phát hiện huyền cơ trong đó.
Hai người liều mạng góp nhặt, đem mọi miếng trúc có chữ viết xếp ra.
Nghệ Nhàn hao một chút thời gian, mới từ trong đó tìm ra ba cái có chữ viết khác nhau, đem ba chữ đặt chung một chỗ -- thuật con rối.
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Gần nhất bên hông mâm nổi bật tái phát, tọa không thể ngồi, chỉ có thể đứng hoặc nằm, cộng thêm thể chất tương đối hư, thổi điều hòa đem mình cho thổi bị thương, đau đầu.
Lần này là ta xin lỗi đại gia, thiếu nợ còn... ^_^ ba ngày nay chương mới nhất nhắn lại hôn sẽ có tiền lì xì rớt xuống, đại gia thông cảm dưới, sao sao đát. Cảm tạ cho ta ném ra bá vương nhóm hoặc tưới doanh dưỡng dịch thiên sứ nhỏ ah ~