Động tĩnh sau lưng cũng khiến Tề Vận càng hoảng sợ, "Nghệ Nhàn mau tránh ra."
Nghệ Nhàn cũng không dám đụng tới, từ sau khi nàng thức tỉnh linh căn, đôi mắt đỏ này luôn trốn trong cơ thể nàng, thay nàng định khế ước, coi như là thầy tốt bạn hiền. Cũng có thể nhờ sợ tồn tại của nó, nàng mới thức tỉnh linh căn. Cho dù thế nào, nàng tin rằng đôi mắt đỏ này sẽ không làm tổn thương nàng, dù nhìn nó có vẻ không có ý tốt...
Nàng mở to mắt, mặt không biến sắc nhìn đôi mắt đỏ xuyên qua người nàng, đến cả khoảnh khắc sắp chia tay đó thậm chí còn mang vài phần quyến luyến.
Ah --
Mọi người cũng không đoán được một màn này sẽ xảy ra.
Đôi mắt đỏ xoay quanh trên luân bàn, hình thể không ngừng thu lại, tựa như ý thức gắn liền với luân bàn, giằng co một hồi, lại nhỏ đi một phần ba, nó lao xuống mang theo từng cơn gió xoáy, tiểu kỳ lân và Miên Hoa Đường trước đó không phản ứng, cũng làm theo Miên Hoa Đường nhanh trí hơn, thấy tiểu kỳ lân chạy, nàng cũng chạy theo.
Mắt đỏ khớp với một khối còn thiếu trên luân bàn lớn kia!!!
Cuồng phong thổi loạn, gió che mắt.
Tề Vận ở gần nhất, suýt bị cơn gió lạ này thổi bay, nàng trợn mắt há mồm nhìn con mắt quay về vị trí cũ, mắt luân bàn khép lại, như đang hợp lại cùng mắt đỏ, ba lần sau đó liền nghe thấy tiếng răng rắc, đại luân bàn mở ra hai bên, "chìa khóa, thì ra chìa khóa vẫn luôn ở trên thân thể ngươi, Nghệ Nhàn."
Lối ra đang ở trước mắt, Nghệ Nhàn không hiểu vì sao đau lòng, không giống lần trước được giải phong ấn, mắt đỏ biến mất. Lần này, nàng cảm giác đôi mắt đỏ làm bạn với nàng giải cứu nàng lúc quan trọng sẽ thực sự không quay lại nữa, trong lòng trống rỗng, tựa như mất đi thứ gì quan trọng.
Nhưng mà, nàng vẫn không biết rốt cuộc đó là gì.
Đôi mắt đỏ bảo vệ phong ấn, cũng tương đương với thủ hộ nàng.
Mà hiện tại....
Nghệ Nhàn cơ hồ là bị Tề Vận kéo nhảy xuống cửa luân bàn, những người còn lại theo sát phía sau, từng người nhảy vào như rơi vào nồi bánh sủi cảo.
Nháy mắt, Nghệ Nhàn lại lần nữa quay về gian phòng xa lạ, nàng mở cánh cửa luôn nằm trong ký ức khi nhỏ, phát hiện một cái thân ảnh trong căn phòng trống, người cao khoảng 1m90, so với nàng còn cao hơn một chút, người kia đang khom lưng nhìn lên vách tường, tay đang dán lên từng tấm hình, cứ dán một tấm lại lùi về sau hai bước để xem, khi thỏa mãn khóe mắt còn gợi lên nụ cười, nếu không hài lòng thì mi tâm nhăn lại, dáng vẻ thực sự buồn khổ.
Nàng nhìn người đó đem hình của nàng xếp thành một hình dạng khác, lấy xuống rồi lại dán lên. Dường như muốn đem mọi mong ước cuộc đời trong mỗi bước ảnh của nàng dán hết lên tường mới thỏa mãn,
Là ai?
Người nào lại quen thuộc cuộc sống của nàng như vậy?
Nghệ Nhàn cất bước nặng nề đến trước mặt người đó, nhìn thấy khuôn mặt ngọc thụ lâm phong của đối phương. Không biết vì sao, cái nhìn này khiến nàng cảm thấy thân quen vô cùng, dường như là người mình quen biết. Nhưng đầu nàng lại trống rỗng, đang cố gắng tìm những người đã gặp qua trong trí nhớ.
Người kia đi tới đi lui trong phòng làm lại nhiều lần, Nghệ Nhàn đứng bên cạnh xem cũng cảm thấy mỏi mắt.
Lật qua lật lại đều là ảnh chụp của nàng, có gì đâu đáng để dán lên, dán lâu như vậy không thấy chán sao? nhưng người này lại vô cùng kiên trì tạo thành hình mình thích nhất. Nghệ Nhàn đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra được gì.
Nhưng nàng tin lặp lại nhiều lần, cũng không có nghĩa không có mối liên kết.
Người đó kéo rèm cửa trong phòng lên, phần ảnh chụp dán trên tường được chiếu sáng, là một tiểu thiên sứ mang cánh trên tường, nếu không tận mắt nhìn thấy nàng cũng không tin đây là do nhiều tấm ảnh tạo thành.
Phạch --
Một đôi cánh đen quen thuộc từ sau lưng người đó vung ra, tựa như ảo thuật, xương vai Nghệ Nhàn cũng có chút ngứa, tựa như không thể khống chế muốn biểu diễn một hồi, mà nàng đúng là không thể khống chế được, ở trước mặt người này giương cánh.
Cũng may, đối phương không nhìn thấy nàng.
"Nhàn Nhi."
"!!!"
Người kia nâng lên nụ cười ôn nhu, nghiêng đầu lại, chính xác nhìn về phía Nghệ Nhàn, còn vươn tay muốn chạm vào đôi cánh của nàng. Nghệ Nhàn theo bản năng lui về sau một bước, người đó bất đắc dĩ thu tay về, "xin lỗi, vì lúc đầu ta làm sai, hai con lưu lạc ở thế giới khác lâu như vậy."
Khiếp sợ không đủ để Nghệ Nhàn hình dung tâm tình lúc này, nàng trợn to mắt, cố gắng nhìn rõ người trước mắt này, thậm chí muốn tiến đến dùng tay chạm một cái, muốn biết người này là thật hay chỉ là tưởng tượng trong đầu nàng.
Nàng, không lẽ thiếu tình thương của cha, nên mới nghĩ thành như vậy?
Người này --
Người kia dường như thấy được nghi hoặc trong mắt nàng, nghiêm túc nói ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng Nghệ Nhàn, "không sai, ta là Thời Hoài, cha ruột của con."
Ầm ầm, đầu Nghệ Nhàn như bị cái chày lớn đánh vào, mơ màng còn có vài phần kinh hoảng. Lần đầu tiên nàng có ý niệm muốn rời khỏi đây, ảo cảnh này quá mức chân thật, cũng quá mức đáng sợ, không thể nào!
Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Nàng sao lại là nữ nhi của Thời Hoài được, nàng là cô gái đến từ thế kỷ mới, nàng là Nghệ Nhàn a.
Thời Hoài lo lắng nhìn nàng, "Nhàn Nhi, khi con tiến vào không gian ký ức của ta, thì cũng có nghĩa là thời gian ta ở lại cùng con không còn nhiều nữa."
Trong đầu Nghệ Nhàn còn có tiếng hai đứa nhỏ đang kêu gào, vì trước đó Thời Hoài cũng đã dùng cách này, nếu không cản lại, chúng nó sẽ không ngại mà đánh một trận, có thể dùng cái này để nói ra một kết luận khác. Nhưng cũng không trở ngại nàng tập trung nghe tiếp, "ngươi, ngươi rốt cuộc là thật, hay là hư ảo, đừng đùa ta như vậy."
Nàng vẫn dùng tư thế người ngoài để xem thân phận của nguyên thân, cho dù là bị Tạ Anh đánh "vì muốn tốt cho ngươi" ngụy trang bán đến thú nhân tộc, hay là vì cầu sinh mà dùng sắc thịt bán đứng chính mình, hoặc là đối diện với Tạ Tiêu cùng lão già biếи ŧɦái tính toán kia, còn có hỗn huyết không thuần trên người này, cùng với bộ dạng người không ra người, thú không ra thú....
Cũng không có gì liên quan.
Nàng có thể cười trừ, vì nàng là kẻ ngoài cuộc, mượn xác hoàn hồn, nàng không có tư cách oán bản thân vì sao lại chọn phải cơ thể như vậy, vì sao lại phải nhận cục diện rối do nguyên thân để lại, toàn bộ đều vì thân phận của nguyên thân, nàng không có lựa chọn khác, không có đường lui, chỉ có thể tiến về phía trước.
Nhưng hiện tại, Thời Hoài dùng hành động của hắn, dùng căn phòng chứa đầy ảnh chụp của nàng nói cho nàng biết, không phải, ngươi nhầm rồi, ngươi không phải từ bên ngoài đến, cái người xui xẻo nguyên thân kia chịu thay ngươi không ít tội mới chính là kẻ ngoài cuộc thực sự.
Thời Hoài, "con đã tìm được mắt luân bàn, hẳn là con cũng đã biết được âm mưu của ma tộc, dã tâm bọn họ quá lớn, cố gắng chiếm lấy toàn bộ đại lục, điện thần thú này trước kia là chỗ ẩn thân của bọn họ. Cũng may bị chúng ta phát hiện ra, ta dùng mắt luân bàn trấn áp lại, vì muốn cho cả đại lục thêm thời gian chuẩn bị."
Nghệ Nhàn, "???"
Không thể, không thể, không thể, nhất định là sai lầm chỗ nào đó.
Người ở Cửu Hi đại lục này cũng chưa chuẩn bị gì, bọn họ thậm chí còn không biết sự tồn tại của vực sâu, càng không biết có ma vật ra vào, vực sâu ở Thiên Lan Sơn vốn không mở rộng được cũng không phải do nhân tộc có chuẩn bị, mà là sứ mệnh của tộc phượng hoàng.
Nghệ Nhàn muốn hét lên, đáng tiếc Thời Hoài căn bản không cho nàng thời gian, tiếp tục nói, "Nhàn Nhi, nhiều năm qua cha xin lỗi con, cũng có lỗi với nương con, cha vì con chuẩn bị một phần hậu lễ, còn có mắt luân bàn, nó có thể trấn được khí độ ma tộc, nhưng --"
Bên tai lại không có tiếng động, tựa như tiếng di động bị dập máy, nàng không nghe được âm thanh nào nữa, chỉ thấy được môi Thời Hoài đang muốn nói gì đó.
"Nói lớn một chút, ta không nghe được."
...
Đừng!
Nàng còn nhiều nghi ngờ, đừng!
Nghệ Nhàn bật một cái, đối diện là đôi mắt lo lắng, đám người Tề Vận còn vây quanh nàng, Lam Đồng thậm chí ôm chặt nàng trong ngực, hàm dưới nhẹ cọ, vừa vuốt vừa hôn, hoàn toàn không để ý có trẻ nhỏ bên cạnh nhìn, "không thoải mái chỗ nào sao?"
Tề Vận cũng thở phào nhẹ nhõm, "đang yên lành, sao lại đột nhiên hôn mê?"
Người khác nhảy xuống thì ổn, chỉ mỗi Nghệ Nhàn, vừa hạ xuống thì thất thần, không rên một tiếng ngất xỉu, nếu không có nàng đỡ kịp, đứa bé đang ôm cũng ngã theo. Nhưng lại đúng lúc các nàng không ai mang đan dược theo....
Nghĩ đến Tiểu Nhã, trong lòng Tề Vận lại đau hơn.
Nghệ Nhàn há miêng, nói rất nhỏ, "ta có chút đau."
Tâm trạng đau khổ, đau đến không thể thở được.
Lam Đồng sợ hãi, vội hỏi han nàng đau nhức chỗ nào. Nghệ Nhàn chỉ lắc đầu một cái, đau quá, đau đến cả âm thanh cũng biến mất, nàng tựa như phế nhân không còn động lực để đi, tùy ý Lam Đồng ôm chặt.
Thời Hoài mấy tích nhiều năm như vậy, là vì trấn áp sự xâm nhập của ma tộc, hắn cũng giống con phượng hoàng ngu ngốc kia, vì đại lục này, hiến tế chính mình, bỏ lại ái thê cùng nữ nhi.
Hắn không biết, sau khi hắn mất tích, Tạ Đồng cũng biến mất không thấy nữa.
Chỉ cần không thấy thi cốt, Nghệ Nhàn vẫn ôm ý niệm bọn họ còn sống đâu đó trên thế giới này, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nhưng mà hiện tại, hy vọng này hoàn toàn không còn nữa. Đừng nói thi thể, đến cả chút ý niệm cuối cùng của Thời Hoài cũng không còn ở đây nữa rồi.
Nếu chưa từng có thì sẽ không đau lòng. Nhưng có được rồi lại mất đi, tổn thương này đau đến tận xương tủy.
Nghệ Nhàn không biết nên nói với ai, cũng không biết nên nói cái gì, nàng luôn không để bụng, không quan tâm, cố gắng dùng vỏ bọc không có gì để làm áo giáp che đi sự khát vọng nho nhỏ trong lòng mình, nàng ước ao có một gia đình giống Tiểu Nhã, nàng ước ao được gặp lại cha mẹ của nguyên thân.
Từ nhỏ có người nói nàng hôn duyên đạm bạc, không thể cưỡng cầu.
Nàng nắm y phục Lam Đồng gào khóc, không tiếng động, nước mắt rơi xuống làm ướt y phục Lam Đồng, nàng muốn phóng túng một hồi, cứ như vậy một hồi thôi.