Bị phong bế trong một nơi không thể ra được, là người đều sẽ sợ hãi. Huống chi đang lúc nhảy xuống luân bàn, Tề Vận cũng nhìn thấy Tiểu Nhã nhảy theo xuống.
Kết quả, đến giờ vẫn không thấy tung tích.
Nàng hoài nghi, những người nhảy vào sau kia đã bị đưa đến chỗ khác, nhưng lại không có chứng cứ, cái gì cũng không làm được. Còn người ra chủ kiến cho các nàng là Nghệ Nhàn, còn đang thẫn thờ nhìn một chỗ, tiểu giả hỏ trong ngực không ngừng kêu.
"Ai nha, Nghệ Nhàn bị sao vậy a, ngươi có cách nào không?"
"Không có."
Cả hành trình Lam Đồng chỉ có cái mặt lạnh, cả sực chú ý chỉ dành cho Nghệ Nhàn, hồi lâu mới quay qua than thở với nữ nhân bên cạnh, "ngươi đừng quấy rầy nàng, nếu không sẽ đánh ngươi, Miên Hoa Đường, canh chừng nàng."
Tề Vận, "..."
Miên Hoa Đường ném cho tiểu kỳ lân một ánh mắt, hai đứa đem Tề Vận cách xa một chút, như đang trông coi tội phạm. Miên Hoa Đường vò đầu, nhịn không được cùng tiểu kỳ lân ép ép, cũng không để ý đối phương nghe có hiểu hay không, "Nghệ Nhàn tâm tình không tốt, lần đầu tiên ta gặp phải tình huống này, không biết nên làm gì bây giờ, nếu có đại sư tỷ ở đây thì tốt rồi."
Trong lòng Tiểu Miên Hoa, đại sư tỷ luôn có nhiều chủ ý nhất.
Tề Vận vểnh tai nghe các nàng lầm bầm, lòng cũng chìm xuống đáy cốc. Huyễn thú và chủ nhân luôn có liên hệ vi diệu, như vậy có thể thấy được, tình huống Nghệ Nhàn không tốt, nhưng hiện tại nàng cũng không nghĩ được cách nào tốt hơn.
Chẳng lẽ cái gì cũng không làm, ngồi chờ thôi sao?
Nghệ Nhàn không hiểu tâm tình Tề Vận lúc này, nàng lúc này ngoại trừ ôm hai đứa nhỏ ra, cũng không còn tinh thần quan tâm đến người khác được, trong đầu chỉ có lời Thời Hoài căn dặn, có vài câu quan trọng lại không nghe thấy được, mà trước đó hai người đã nói chuyện gì a?
Thời Hoài nói hình như là mắt luân bàn --
Mắt luân bàn có thể trấn khí độ ma tộc.
Nói cách khác, điện thần thú này vốn không hề đổ, luôn bình yên vô sự, các nàng nhìn thế nào cũng không thấy dị dạng, là vì có núi thây biển máu đổ xuống mắt luân bàn. Có thể, mắt luân bàn đã được mở ra, nếu bị người nào đó phá hủy như đã nói.... chẳng khác gì bình chướng chỗ này sẽ bị hủy, lần nữa phải đối mặt với thảm trạng như ở Thiên Lan Sơn.
Mọi hy sinh của Thời Hoài đều sẽ uổng phí hết.
"Ta biết rồi."
"... ân?"
Tề Vận vểnh tai nghe, phát hiện không có tiếng nào, nàng hoài nghi bầu không khí đang trầm xuống, khiến nàng gặp ảo thính, "nếu không tìm được cách, không phải mọi người đều đang ngồi chờ chết sao."
Nghệ Nhàn, "sẽ không."
Tiếng nói khàn khàn, tựa như tờ giấy nhẵn bị chà trên mặt đất, mặc dù có chút chói tai, nhưng vài tai Tề Vận như là tiếng trời, nàng suýt mừng đến chảy nước mắt, "trời ơi, Nghệ Nhàn hiện tại ngươi thấy sao rồi?"
Nói thật, không thấy gì a.
Trải qua buồn vui lẫn lộn, tiếp đó cũng hiểu được mọi chuyện, nhưng trong lòng Nghệ Nhàn vẫn còn chút đau xót nhàn nhạt khiến nàng giật mình nhận ra, cái này dường như không phải giấc mộng, thân tình nàng tìm đã lâu, nháy mắt tựa như hoa quỳnh, biến mất không còn gì.
Còn chưa kịp giữ thì đã biến mất không còn gì.
Nghệ Nhàn miễn cưỡng cười một cái trấn an, "vẫn còn, thật ra ngươi muốn biết ta làm sao thoát được con mắt kia?"
Mắt bàn luân là của Thời Hoài để lại, đôi mắt đỏ kia thay Thời Hoài bảo vệ cho nàng một thời gian dài, hai thứ này như tám cái gậy tre đánh không tới nhưng lại phù hợp với nhau, tựa như đã có sắp xếp từ trước.
Tề Vận gật đầu, "vì ta cũng đã hỏi từng người rồi, mắt lớn chỉ có phản ứng với ngươi, những người khác không bị ảnh hưởng, cho nên đó rốt cuộc là cái gì?"
Rất đơn giản, con mắt chỉ là ký ức của Thời Hoài để lại, dĩ nhiên cũng chỉ có mình nàng mới mở được.
Nghệ Nhàn điều chỉnh tư thế ngồi lại, "chuyện ở vực sâu Thiên Lan Sơn ngươi từng thấy quá, mắt này đang trấn áp một điểm từng nổ ra của vực sâu, ta nghi ngờ có liên quan đến A Mông."
Tề Vận choáng váng, rất nhanh liền có phản ứng, "không thể nào a, chuyện quan trọng như vậy, nếu từng xảy ra, thì chỗ này nhất định không còn ngọn cỏ nào. Thú nhân tộc cũng khó mà tránh được, Nghệ Nhàn ngươi có nhầm không a?"
Nghệ Nhàn cũng muốn nghĩ là mình nhầm, nhưng Thời Hoài sẽ không lừa nàng, "Tề gia của ngươi giao dịch với thú nhân cũng lâu rồi, mấy năm gần đây có nghe qua động tĩnh nào hay chút tin tức gì không?"
Tề Vận chắc chắn, "chưa hề."
Nàng vốn là cao thủ mua bán, cho dù chỉ là tin nhỏ nhưng cũng đủ mang đến cơ hội cho nàng làm ăn, nếu thực sự có, nàng nhất định sẽ không quên.
Nghệ Nhàn lại nhìn Lam Đồng, người kia vẻ mặt tức giận như đang nghĩ gì đó, cuối cùng lắc đầu một cái. Nghệ Nhàn trầm ngâm một hồi, không thể quay ngược thời gian một chút, "cha nương của ngươi đâu?"
Tề Vận, "không thể nào, Tề gia chúng ta có gia quy, bất kỳ chuyện gì không hiểu đều ghi lại trong sách, để hậu nhân nhìn mà cảnh giác, không thể để sai lầm như vậy, ta khẳng định là chưa từng có. Nghệ Nhàn, ngươi tin chắc năm đó thực sự xảy ra chuyện như vậy sao?"
Nghệ Nhàn nhắc nàng, "đừng quên đám người chim trước đó, bọn họ sống ở thú nhân tộc một thời gian rồi. Nếu như là vậy, thì vực sâu bạo phát không phải là chuyện bình thường sao?"
Tề Vận, "có thể --"
Nghệ Nhàn dường như đoán được nàng muốn nói gì, "chủ nhân con mắt đó dùng sức một người trấn áp điểm vực sâu này."
Nàng nhớ rõ ràng, Thời Hoài nói là "bọn họ", ngoài trừ Thời Hoài ra, còn có người xuất hiện ở chỗ này, cùng tham dự trấn áp ma khí. Nếu người này chưa chết, thì chính là kẻ phản bội.
Hắn đem hành động vĩ đại của Thời Hoài hoàn toàn chôn trong miếu thần thú cổ này, nếu không phải nàng trùng hợp đến đây, thì sao thấy được ký ức cuối cùng Thời Hoài để lại cho nàng, thế gian này cũng không còn ai biết được mọi chuyện phát sinh nữa, cũng không còn ai ý thức đến, từng có người tranh thủ thời gian cho Cửu Hi đại lục cho huyễn thú, mà hiến sinh mạng của mình.
"Ta phải tìm ra người này!"
"Người nào?"
Tề Vận khó chịu nhìn vẻ mặt Nghệ Nhàn đột nhiên nổi giận, "có phải ngươi nghĩ ra được gì không?"
Nghệ Nhàn tức giận trong lòng, khó nén gân xanh nổi trên mặt, "đám người đi theo các ngươi muốn hủy đi con mắt này, mở ra vực sâu lần nữa, không được cho bọn học làm chuyện đó."
Tề Vận, "!!!"
Nàng vội vàng đứng dậy, đi một vòng, nhưng các nàng vẫn còn bị nhốt trong thế giới hư không chẳng còn gì cả, ngoại trừ mấy người các nàng, "lửa cháy đến nơi, Nghệ Nhàn, mau dẫn chúng ra ra ngoài."
Nghệ Nhàn cũng không hề đụng tới, hồi lâu mới nói thật, "ta cũng không biết nên đi ra như thế nào."
Mặc dù Thời Hoài đem con mắt giao cho nàng, nhưng lúc quan trọng lại không nói cách dùng thế nào. Nghệ Nhàn cũng không biết được bí mật của con mắt, có thể mở được là may mắn rồi, ở đây ngồi im một chỗ, bất đắc dĩ nhìn Tề Vận nghe nói xong suýt chút tạc mao, "ngươi đừng quá lo lắng, chúng ta không thể ra, bọn họ dĩ nhiên cũng không thể ra được."
Mọi người đều như nhau, mặt mơ màng.
Đổi vị trí, tính một chút, Tề Vận được trấn án cũng ngồi xuống, bên cạnh Nghệ Nhàn, nghĩ cách liên tục nhắc nhỏ nàng, "mắt lớn có liên quan đến ngươi, ngươi nên phá giải, ngươi nghĩ cho kỹ chuyện liên quan đến mắt lớn này, chuyện gì cũng không được bỏ, còn có đôi mắt đỏ cổ quái kia, có phải là vật của nhà ngươi không, vô tình đánh rơi ở đây?"
Không nói thì thôi, nói rồi lại bị Tề Vận nói trúng.
Lam Đồng nhất thời không thể chen miệng, đối với vực sâu và người chim kia, nàng dường như sinh lòng đồng tình, có lẽ trước giờ thú nhân tộc suy nghĩ thoáng, nàng chỉ thấy Tề Vận bên cạnh, Nghệ Nhàn lại có tinh thần. Nàng chuyên tâm trông hai đứa nhỏ nhà mình, Tiểu Lam có chút nhu thuận, thỉnh thoảng ở trước mặt Nghệ Nhàn lăn lộn bán manh, muốn đùa cho nương thân mình vui một chút.
Còn Nhị Lam....
Một tiểu nhãi con cao còn chưa đến cẳng chân của nàng, vừa học được cách đi hai chân đã lắc lư chạy loạn, thỉnh thoảng té một cái lại nhanh chóng đứng dậy, chuyển động một vòng trước mặt Miên Hoa Đường, rồi lại trêu chọc tiểu kỳ lân, một khắc cũng không nghỉ, khi mệt rồi mới chịu ngoan ngoãn chạy vào lòng Nghệ Nhàn làm ổ một hồi.
Hơn nữa nàng phát hiện, Nhị Lam quá bá đạo, chỉ cần nàng muốn, dù cho là tỷ tỷ cũng đuổi theo không ngừng. Cũng may Tiểu Lam tính tình ngoan ngoãn, chỉ chờ Nhị lam dùng Nghệ Nhàn xong, mới từ từ đến trấn an.
Lam Đồng thỉnh thoảng cũng cân nhắc tính tình này giống ai, nhưng suy nghĩ một hồi cũng không biết hai đứa nhỏ này giống ai hơn. Nhìn thấy Nhị lam đi xa hơn, bóng người nhỏ bé biến mất, liền phi một cái, tựa như ngày xưa đem tiểu gia hỏa bắt về, dĩ nhiên cũng trúng vài quyền của Nhị Lam.
"Điểm này đúng là giống nương ngươi a."
"Hắc!"
Nhị Lam siết chặt quả đấm nhỏ, cuối cùng chỉ có quả đếm của nàng đau, nhiều lần bại trận, sau đó chỉ cần Lam Đồng đến gần một chút, nàng sẽ không ngừng cố gắng, nghị lực còn tăng thêm sống chết bảo vệ lãnh địa của mình.
Được đáp lại bằng cặp pp nhỏ, Lam Đồng cũng bất đắc dĩ, xem xét cho dù là tính cách thì cũng giống Nghệ Nhàn như đúc, "Tiểu Lam, bồi Nhị Lam."
Tiểu Lam vừa lăn trên đất bán manh một cái, chổng vó, nghe Lam Đồng dặn dò, cũng chỉ trở mình, nằm như mèo bán manh, đôi mắt chuyển động nhìn chằm chằm bóng lưng Nhị Lam rời đi.
Ai cũng không để ý đôi mắt đen như mực của Nhị Lam đang bị sương đen kéo đi, con ngươi đen nhánh không chớp nhìn về phía xa xa, sau đó chớp một cái, rồi lại quay về hình dáng ban đầu.
Không cần Lam Đồng túm về, không cần Tiểu Lam thúc giục, nàng dường như phát hiện chính mình đi có chút xa, lại lạch bạch chạy về, bước đi lắc lư, nũng nịu ngã vào lòng Nghệ Nhàn, "nương, nương, mệt."
Nghệ Nhàn nhìn nàng một cái, phát hiện tiểu gia hỏa bắt đầu dụi mắt, liền thuận thế ôm nàng, nhẹ nhàng đong đưa, "Ngoan, nhắm mắt lại ngủ đi."
Ngủ một giấc tỉnh, không chừng nàng nghĩ được cách rời đi con mắt này.