Mục lục
Ngự Thú Sư Mạnh Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong chủ Minh Vọng Phong - Chúc Minh Ý cùng Bỉ Mông thú nhân tộc mỗi người lấy ra một cái chìa khóa bằng bạc, bọn họ đem chìa khóa ném lên không trung, hai cái chìa khóa bay lượn trên không trung vài vòng sau đó tựa như một cặp song sinh kết hợp lại với nhau.

Tử Hàn, "sau khi vào bí cảnh thì không nên xem thường từng ngọn cây cọng cỏ, cũng không được quá tin người khác, mọi việc luôn khác với tưởng tượng."

Nghệ Nhàn, "Đã biết."

Khi gia tốc hai cái chìa khóa xoay tròng tăng lên, một cái vòng xoáy khổng lồ có thể chưa ba đến năm người xuất hiện trước mặt các nàng, Chúc Minh Ý thấy thời cơ vừa đến liền nói, "khách ở xa đến, mời các ngươi trước."

Bỉ Mông thú nhân tộc cũng không hiểu khách sáo là gì, vừa bắt chuyện liền đi vào trước, các thú nhân cũng đuổi theo, Nghệ Nhàn cảm giác được ánh mắt Lam Đồng đang nhìn mình, nàng theo bản năng nhìn qua thì đã thấy người kia nhảy đi không thấy nữa.

Đến lượt Vân Miểu Phong, Tử Hàn dẫn đầu nhảy vào trước, Nghệ Nhàn là tiểu sư muội nên vào cuối cùng. Khi nàng vào bí cảnh, cảm giác như có lực đạo mềm mại bao lấy toàn thần, sau đó là cảm giác không trọng lực kéo đến. Dù nàng đã chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn bị rơi xuống đất một các bịch, vừa rồi các sư huynh sư tỷ đi cùng vào bí cảnh cũng không thấy được một người, xung quanh rừng rậm chỉ có một mình nàng.

Xung quanh vắng vẻ không có âm thanh, không có tiếng chim hót cũng không có tiếng côn trùng kêu. Chỉ có cây cối rậm rạp và sường mù dày đặc lượn lờ, nguy hiểm không biết dường như đang ẩn dấu dưới từng lớp sương mù tỏa khói kia. Nghệ Nhàn cảnh giác xung quanh, tại một nơi xa lạ như vậy thì không thể khinh thường được, nhanh chóng triệu hồi tiểu mã, thuận tay rút Đả Thần Tiên ra, trước ăn một viên giải độc đan.

Nàng thận trọng đi hơn nửa ngày, đừng nói là bóng người đến cả bóng huyễn thú cũng không thấy được một con nào, liền đem Miên Hoa Đường ở trong túi huyễn túi không an phận kéo ra ngoài, thuận miệng căn dặn, "Miên Hoa Đường, không được chạy loạn."

Lại không ngờ rằng, Miên Hoa Đường nhịn nửa ngày rồi lại nói, "không được... chạy loạn!"

Nghệ Nhàn ngạc nhiên nhìn nó, trong lòng than cuối cùng cũng chịu bỏ chữ "cởi" này đi.

Miên Hoa Đường đọc chữ rõ ràng, thiếu hụt duy nhất chính là không thể nói hoàn chỉnh thành một câu, chỉ có thể đơn giản bật ra được hai ba chữ, bất quá sự tiến bộ này cũng đủ khiến người ta thấy vui vẻ.

Nghệ Nhàn, "chỗ này rất nguy hiểm, chúng ta phải thật cẩn thận."

Miên Hoa Đường, "không được... chạy loạn."

Nàng vừa nói xong, khóe miệng đang cười còn chưa kịp hạ, một làn gió lớn liền kéo đến, Nghệ Nhàn nhanh chóng tránh đi, xoay người lại quất cho đối phương một cái.

"Ngao ngao --"

Một tiếng rống thê thảm vang lên, vang đi rất xa trong rừng này.

Miên Hoa Đường phản ứng hơi chậm, cứ vậy bị một con vật mao nhung giơ trảo dẫm bẹp dưới đất, làm thành một cái khuôn ép dưới đất, Nghệ Nhàn dùng lôi tiên đánh vào thú nhân đánh lén kia, thú nhân bị lôi đánh không ngừng kêu gào, bị đánh trúng bộ lông dựng lên tựa như nhím.

Nghệ Nhàn nhìn thấy đối phương là một con kim sắc mao nhung sư thú, suýt chút còn tưởng là gia súc Lam Đồng, sau đó lại phát hiện sư thú này hình như ngoại hình có chút nhỏ, tiếng rống cũng không giống, hơn nữa không giống Lam Đồng có thể chịu đánh được, cũng không kêu loạn gào khóc um sùm như hắn, lại vung roi lên định đánh hắn thêm cái nữa.

Sư thú nhân nhìn thấy Nghệ Nhàn định đánh nữa, vội biến thành hình người, gào to một tiếng, "đại tẩu."

Tay Nghệ Nhàn run lên, Đả Thần Tiên suýt chút thì rơi khỏi tay. Nhưng nàng vẫn không nhịn được lại đánh hắn một roi, "nói bậy gì đó, nói thêm câu nữa thì chặt đứt chân ngươi."

Thú nhân bị lôi điện đánh không ngừng run rẩy, "đại đại đại tẩu, hiểu lầm a."

Nghệ Nhàn lo lắng nhìn xung quanh, "đã kêu ngươi đừng nói bậy rồi mà, ta tên Nghệ Nhàn, còn dám gọi bậy, ta sẽ cho ngươi nếm mùi uy lực của Đả Thần Tiên này."

Thú nhân hoảng sợ nhìn Nghệ Nhàn cái roi nhỏ trong tay lại thò ra, "đại đại... hảo hảo, bạn lữ của Lam."

Nghệ Nhàn bị hắn chọc cho tức muốn bật ngửa, chỉ chỉ dưới chân hắn, "bỏ chân ngươi ra, ngươi đạp bẹp Miên Hoa Đường rồi."

Hắn cúi đầu nhìn liền bị Miên Hoa Đường biu biu biu phóng lôi linh ngã bẹp xuống đất, kêu gào thêm vài tiếng. Nghệ Nhàn nhìn bộ dạng xui xẻo của hắn cũng không muốn so đo với hắn nữa, "vừa rồi quên nhắc ngươi."

Miên Hoa Đường từ dưới hố nhảy lên, lắc lư run run vài cái, đem bùn đất trên người vẩy cho sạch sẽ, tò mò vây quanh sư thú này vài vòng, thỉnh thoảng còn học tiếng Tiểu Lam ngao ngao vài cái.

Thú nhân lộ vẻ mặt cổ quái, "bạn lữ của Lam, sao nó lại biết nói tộc ngữ của chúng ta."

Nghệ Nhàn đỡ trán, "gọi Nghệ Nhàn, nói nhảm câu nữa có tin đánh chết ngươi không?" thú nhân bị Nghệ Nhàn dọa sợ liền biến thành thú hình, có thể thấy rõ là người nhát gan, Nghệ Nhàn thấy vậy giải thích, "Miên Hoa Đường thường xuyên ở cùng với Tiểu Lam, ở lâu cũng học được vài câu. Ngươi không ở chung với Lam Đồng bọn họ?"

Lôi linh trên người thú nhân tiêu giảm hắn liền ngồi dậy xoa đầu, "ta vừa đến nơi này, cũng không biết bọn họ đi đâu, kêu cũng không có ai đáp lại."

Không nói thì thôi nói đến khiến Nghệ Nhàn lại híp mắt nhìn, "có phải vừa rồi ngươi đánh lén ta không?"

Thú nhân ngây ngốc nhìn Nghệ Nhàn hồi lâu, vẻ mặt hoang mang, "ta đuổi theo một cái bóng đen, sau đó cũng không biết vì sao gặp được ngươi, phải rồi cái bóng đen kia chạy đi đâu rồi?"Nghệ Nhàn nhìn xung quanh sương mù dày đặc nhìn không thấy được vật cách xa ba mét, liền tin tưởng "bóng đen gì?"

Thú nhân chỉ vào sương trắng quanh các nàng nói, "cái bóng đen y như sương mù này, ta muốn xem cho rõ, cuối cùng không thấy gì, hắc hắc, cư nhiên gặp được đại tẩu, chúng ta cùng đi tìm Lam bọn họ đi."

Nghệ Nhàn trầm tư một hồi, "ngươi đi tìm người của ngươi, ta đi tìm người của ta. Nếu gặp người lạ thì chúng ta phải có ba quy ước chung, nếu tìm được người rồi thì chia nhau ra hành động."Thú nhân ngu ngơ cười nói, "đều nghe đại tẩu."

Nghệ Nhàn suýt vung roi đánh vào mặt thú nhân này, "nếu gặp đệ tử Thanh Sơn Tông, ngươi mau trốn đi đừng lô diện. Nếu gặp người của thú nhân tộc thì ngươi nhanh chóng theo bọn họ. Nếu không gặp được ai thì chúng ta bắt tay cùng gϊếŧ địch."

Thú nhân, "tại sao phải trốn đi?"

Nghệ Nhàn lạnh lùng cười nói, "vì bọn họ thấy ngươi là thú nhân lạc đàn, muốn đem ngươi gϊếŧ cho thống khoái."

Thú nhân này cùng sư thú tộc với Lam Đồng tên là Sư Tráng, biến hình người thì cao hơn Nghệ Nhàn một chút. Rất nhiều thú nhân biến hình người có dáng vẻ thấp bé đặc biệt, Nghệ Nhàn hoài nghi người này chỉ là sư thú mới trưởng thành, "vì sao dẫn đầu sư thú tộc các ngươi lại là Lam Đồng?"

Sư Tráng không hề suy nghĩ liền nói. "Lam là anh hùng." sau đó hắn lại bổ sung, "đại tẩu cũng là anh hùng!"

Nghệ Nhàn tức đen mặt, "... câm miệng, gọi ta là Nghệ Nhàn, còn dám gọi hai chữ kia nữa có tin ta đánh ngươi không."

Sư Tráng ủy khuát, "nhưng mà, nhưng mà Lam nói chúng ta phải kêu như vậy, nếu không nàng sẽ đánh chúng ta."

Nghệ Nhàn suýt chút tức điên, thở ra một hơi nói, "nàng nói các ngươi gọi thì các ngươi gọi sao, không lẽ sư thú tộc các ngươi đều nghe lời nàng hay sao?"

Sư Tráng vừa nghe liền gật đầu, "nghe a, phải nghe."

Nghệ Nhàn chợt nhớ đến chuyện trước kia Đoan Mộc Nhã nói, cẩn thận suy nghĩ liền dò xét hỏi, "nàng từ một tiểu thành Khố Tư đi ra các ngươi dựa vào cái gì mà phải nghe nàng? không lẽ nàng là con hoàng tộc mất tích bên ngoài? còn có sư vương lớn mạnh ở sau hỗ trợ cho nàng?"

Sư Tráng đột nhiên im bặt, ánh mắt tránh né.

Nghệ Nhàn thấy phản ứng của hắn như vậy, cảm giác mình đoán đúng bảy tám phần, "Tiểu Lam không phải là --"

Sư Tráng, "cái gì ta cũng không biết, ta không nói gì hết, Tiểu Lam có phải hoàng tộc hay không ta cũng không biết, ngươi đừng hỏi ta, ta không nói đâu."

Nghệ Nhàn đen mặt, "phải, nếu Lam Đồng hỏi, ta sẽ là ngươi nói cho ta nghe."

Sư Tráng không dám tin nhìn nàng chằm chằm, sau đó tìm một gốc cây ngồi xuống, "không phải như vậy, Lam nhất định sẽ đánh chết ta, nhất định a."

Nghệ Nhàn nhẹ đá hắn một cái, "đứng dậy, ta còn phải hỏi ngươi, nếu ngươi trả lời khiến ta thỏa mãn thì cái gì ta cũng không nói với nàng. Nếu ngươi khiến ta không hài lòng, chờ ta tìm được nàng, ta sẽ nói ngươi đánh lén ta, đả thương ta, còn có mưu đồ gây rối với ta, tự ngươi chọn a."

Vấn đề huyết thống của Tiểu Lam?

Hừ, bất quá chỉ là hỗn huyết của nhân tộc và thú nhân tộc thôi, cũng đâu phải chuyện gì lớn. Hèn chi gia súc kia không nói tiếng nào liền đem tiểu gia hỏa đến nhân tộc, còn nhét vào với đám thú nhân tộc này.

Nghệ Nhàn tức đến chán nản, nghĩ đến tiểu gia hỏa vì nguyên nhân đó mà bị mọi người bắt nạt, ở Khố Tư thành thì bỏ qua, đến Á Tư thành cũng như vậy.

Sư Tráng liền đáp ứng, thành thật khai báo cho Nghệ Nhàn những gì hắn biết.

Nghệ Nhàn nhíu mày, "ý ngươi là sư vương đồng ý Lam Đồng, nhưng kết quả lại bị Bỉ Mông dùng sức ép tạp áp lực?"

Sư Tráng gật đầu, "đúng vậy, dĩ nhiên rồi, Lam cũng rất lợi hại. Nàng đánh bại chiến sĩ mạnh nhất của sư tộc chúng ta, lần này đến bí cảnh, sư vương căn dặn chúng ta phải nghe theo nàng. Nhưng mà vấn đề huyết thống của Tiểu Lam, khi chúng ta xuất phát đến nhân tộc thì bọn họ còn đang thương lượng."

Nghệ Nhàn, "thương lượng cái gì?"

Sư Tráng cẩn thận nhìn biểu tình trên mặt Nghệ Nhàn, "nếu huyết mạch không thuần khiết, thì giao cho những người còn lại trong sư tộc nhận nuôi. Rồi chọn ra một người có huyết mạch thuần chính cùng nàng sinh lại một cái..."

Nghệ Nhàn cười nhạo, "ấu tể ở thú nhân tộc các ngươi đã hiếm, lại còn tự mình đem ấu tể cho những người còn lại nuôi, đầu óc các ngươi có bình thường không vậy? Lam Đồng tên kia đồng ý sao?"

Sư Tráng lắc đầu, "không có.... huyết mạch hoàng thất khác với những tộc kia."

Nghệ Nhàn cũng không muốn quản đến mấy cái huyết mạch hoàng thất chó má này, chỉ nghĩ nếu tên Lam Đồng kia dám cho đi, nàng sẽ giữ tiểu gia hỏa ở lại nhân tộc nuôi nấng, nuôi nhiều sủng vật như vậy rồi, thì cũng sẽ nuôi được một cái lớn hơn thôi.

Vấn đề lớn chính là Tiểu Lam vẫn còn mang hình thú, không biết khi nào mới có thể biến thành hình người.

Nghệ Nhàn vừa đi vừa nghĩ, chợt bị kéo lại Sư Tráng chỉ chỉ phía trước, "có mùi máu nồng, có ít nhất năm người đang đánh nhau, chúng ta có nên qua không?"

*****

Nghệ Nhàn kêu Sư Tráng trốn đi, im lặng không tiếng động nhìn qua, thực sự là bị Sư Tráng nói trúng rồi, năm người không hơn không kém. Trong đó có ba người đang bao vây một người, còn người còn lại đang nằm trên đất sống dở chết dở.

Ba người mặc bạch đế viền vàng, hẳn là không phải đệ tử Minh Vọng Phong, còn lại hai người khác mặc bạch đế viền đỏ là người của Sí Diễm Phong.

Nghệ Nhàn không ngờ vừa vào bí cảnh đã có tranh chấp giữa Minh Vọng Phong và Sí Diễm Phong, ba người đang đưa lưng về phía nàng, chỉ có người bị hại đang đối diện với Nghệ Nhàn.

"Còn không mau lấy bảo bối giao ra đây, không lẽ còn muốn chúng ta lục soát?"

"Các ngươi thật hèn hạ, lần trước lễ độ khiêm nhường, không ngờ vừa vào bí cảnh đã đánh ta cướp bỏ bối, bộ mặt giả nhân giả nghĩa của các ngươi thật độc ác."

"Nói nhảm với hắn cái gì, cứ gϊếŧ là xong việc, đến khi đó lau dấu vết, đồ trong túi giới tử không phải đều thuộc về chúng ta rồi sao?"

Nghệ Nhàn nghe thấy âm thanh quen thuộc, mặc dù hắn đưa lưng về phía nàng nhưng thân hình cùng âm thanh Nghệ Nhàn vẫn có thể nhận ra, hắn chính là tên trước kia hay đi theo Phó Tinh chuyên dùng lôi linh, khi chân Tiểu Lam gãy trên người có nhiều vết thương bị lôi đánh đều do hắn tặng. Nhìn thấy ba người y như ăn cướp đến cướp túi giới tử của đệ tử Sí Diễm Phong, nàng đi tới chỗ Sư Tráng trốn, liền ném từ sau lưng người kia một cái lôi tủy, nếu đánh trúng yếu điểm của hắn, không chừng có thể lấy mạng hắn. Nào ngờ hắn coi như nhanh nhẹn, "là ai, ai dám đánh lén ta."

Nghệ Nhàn vốn không định để ý đến chuyện của hai phong này, nhưng nếu gặp kẻ thù thì vẫn phải ngứa tay dạy dỗ một chút, những vết thương kia nàng vẫn còn nhớ rõ, "các ngươi ỷ đông hiếp yếu có gì mà hay ho?"

Ánh mắt các đệ tử Sí Diễm Phong sáng lên, phát hiện chỉ có một mình Nghệ Nhàn, ánh sáng mong chờ liền tắt ngấm, cả người tản ra một loại tuyệt vọng, "cô nương ngươi mau đi đi, một mình ngươi không phải đối thủ của bọn họ."

Nghệ Nhàn rút Đả Thần Tiên ra đánh lên đất, roi da đánh xuống bụi đất tung bay một hồi, "uổng cho Minh Vọng Phong các ngươi cùng song song là tam đại phong còn là phong cao nhất trong số ba phòng chúng ta, lại ti tiện như vậy, nếu các ngươi buông tha thì ta sẽ không nói việc này ra, nếu không --"

Người kia quan sát Nghệ Nhàn từ trên xuống dưới một hồi, ah một tiếng, "ngươi chính là người lần đó đánh hòa với Tạ Anh sư tỷ, người may mắn nhất chiến thành danh?"

Nghệ Nhàn nghe miệng hắn nói đều là ý xấu châm chọc, cũng không lãng phí thời gian với hắn, nàng kỳ quái nhìn thoáng qua sắc trời, trời đã trong xanh hơn, sương mù không biết khi nào tản ra, xung quanh yên tĩnh khiến người ta sợ hãi, "bớt sàm ngôn đi, mau cút đi."

Sắc mặt người kia thay đổi, "khen ngươi một câu mà tưởng mình là đại nhân vật rồi a? lần đó là ngươi may mắn, nghe nói ngươi quay về phải nằm một thời gian, Tạ sư tỷ cách ngày đã đánh với thú nhân đến hôn thiên ám địa rồi, nếu là ngươi chắc chứ?"

Nghệ Nhàn rót lôi linh vào Đả Thần Tiên, không nói được thì đánh nhau, roi da linh hoạt vẫy quanh ba người, đúng lúc khiến bọn họ phân tán ra.

"Miên Hoa Đường."

"Hừ hừ!"

Ba người nhìn thấy Miên Hoa Đường không biết đến từ khi nào liền lui về sau vài bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn nó, Nghệ Nhàn còn nhìn thấy được sự sợ hãi trong mắt bọn họ, không khỏi bật cười, không ngờ Miên Hoa Đường lại có sự uy hiếp lớn như vậy.

Nghệ Nhàn nhân cơ hội người kia bỏ chạy một mình liền rót lôi tủy vào Đả Thần Tiên, quả thực như hổ thêm cánh, mỗi lần quất xuống đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

"Ngươi muốn cái gì?"

"Roi này vừa đến tay ta, ngươi là người đầu tiên bị Đả Thần Tiên đánh, tư vị thế nào?"

Người kia cũng ngưng tụ lôi linh đánh lại Nghệ Nhàn, cho dù là đánh ở góc nào đều nửa đường bị cản lại. Miên Hoa Đường nhân đúng cơ hội rung mình một cái chuẩn bị, bị đánh cũng hừ hừ kêu hai tiếng...

Nghệ Nhàn đến giờ cũng không biết là bị lôi linh đánh cho choáng hay là đang vui vẻ hấp thụ lôi linh, trưởng thành dường như cũng dựa vào nó, không hề ngăn trở.

"Ngươi -- chuyện hôm nay không liên quan gì đến ngươi, nếu ngươi mở một mắt nhắm một mắt, sau này ta sẽ không tìm đến làm phiền ngươi. Nếu ngươi cố ý bắt tay với kẻ xấu, đừng trách ta không khách khí."

"Ngươi không nên khách khí a."

Nghệ Nhàn biết mọi phản kích của hắn đều bị Miên Hoa Đường hấp thụ, đến cả lôi linh huyễn thú cũng bị Miên Hoa Đường biu biu biu đánh cho chạy vào trong túi huyễn thú trốn, nàng liền vung một roi đánh tới khiến hắn chạy loạn khắp nơi.

Còn hai người còn lại muốn cứu cũng không còn sức. Một trong số đó còn đang bị Miên Hoa Đường nhìn chằm chằm, đi đến đâu cũng đều bị Miên Hoa Đường đánh, thỉnh thoảng còn nhảy lên hấp thụ lôi linh, sau đó liền đem lôi linh đánh vào hắn. Còn người còn lại, bị tiểu mã vây quanh, vị kia nằm dưới đất thấy vậy lại đứng dậy lần nữa miễn cưỡng đối kháng.

Nghệ Nhàn đánh mỗi roi đều vào khớp xương của hắn, nghe thấy tiếng hắn kêu la thảm thiết, từng tiếng liên tiếp vang lên, cho đến khi da tróc thịt bong, tảng đá trong lòng Nghệ Nhàn cũng có chút tan ra.

"Ngươi đừng có khinh người quá đáng, dám khinh Minh Vọng Phong chúng ta không có người?"

"Khi dễ ngươi đó thì sao?"

Nghệ Nhàn phát hiện trước đây không đến Minh Vọng Phong hẳn là đạp cứt chó rồi, nếu không thì phải làm bạn với đám người sẽ ra sao nữa, "mỗi ngầy ngươi khi dễ người khác có từng nghĩ đến ngày hôm nay? còn ngươi như ngươi sợ là không nghĩ đến a."

Nghệ Nhàn đang chuẩn bị dùng gậy ông đập lưng ông, nào ngờ bên tai có tiếng vỗ cánh, sau đó nghe thấy tiếng thú nhân rống lên, Sư Tráng đang phát tín hiệu cảnh báo nàng. Nàng liền nhìn về phía sau, thì thấy chân chời có một mảng đen thui đang bay đến. Lơ mơ nhìn còn tưởng trời tối, nhìn kỹ lại, thì phát hiện đang có một hai con trùng bay đến.

"Ah, đây là thứ gì?"

"Ah ah --"

"Miên Hoa Đường, tiểu mã, đi mau."

Nghệ Nhàn kéo Miên Hoa Đường thuấn di chạy đến chỗ Sư Tráng trong rừng trốn, đối với tốc độ chớp mắt của nàng Sư Tráng há hốc nhìn, "trùng hút máu, chúng nó nghe mùi máu nên đến."

Nghệ Nhàn nghe tiếng kêu thảm thiết bên tai, vẫn còn lí trí đem y phục máu trên người cởi xuống, vội cất Đả Thần Tiền, đem Miên Hoa Đường cất vào túi huyễn thú, sau khi làm xong một loạt nàng phát hiện đã có vài con theo mùi tìm đến. Nàng vội vung cửu tiết châm, đem trùng hút máu bọc trong lồng năng lượng.

Còn năm người kia, trên người dính máu đều bị trùng hút máu lao đến ăn sạch sẽ, tốc độ cực nhanh, tương đương với tốc độ thuấn di của Nghệ Nhàn.

Nghệ Nhàn phóng cho mình cùng Sư Tráng mỗi người một cái lồng năng lượng, trùng hút máu ăn no cũng to bằng ngón tay cái, vù vù bay đến vây quanh lồng năng lượng vài vòng, thậm chí còn công kích vài lần khiến Sư Tráng ở trong lồng năng lượng sợ đến xoay quanh trong lồng năng lượng.

"Im lặng ở yên đó."

"Nghe đại tẩu."

Nghệ Nhàn tức đến nghiến răng, muốn phá tan lồng năng lượng để thú nhân tự sinh tự diệt, nhưng mà sức phán đoán cùng khứu giác nhạy bén của hắn vẫn còn có nhiều tác dụng.

Hai người chờ đến tối, trùng hút máu bay quanh đến trời tối không quản được mọi người nữa, cứ vậy vỗ cánh bay đi.

Nghệ Nhàn phá lồng năng lượng, phát hiện mùi máu xung quanh đã nhạt đến mức không ngửi được nữa, đa phần cũng phải quy công cho đám quỷ hút máu này. Nàng đi đến chỗ của năm người kia, đem từng cái túi giới tử trên đất nhặt lên, "cũng không biết là bảo bối gì, không nên bỏ mạng ngày đầu tiền khi vừa mới vài bí cảnh chứ."

Chuyện này cũng cảnh báo Nghệ Nhàn, ở trong bí cảnh này ngoại trừ người ngoài ra còn có nhiều kẻ ngu ngốc đang rình nguy hiểm để làm hoàng tước, cười cuối cùng không phải là mình, có thể sống mà ra khỏi bí cảnh này mới là bản lĩnh.

Nàng không vội mở ra, mà đem toàn bộ cho vào túi giới tử của mình, "Sư Tráng, chúng ta đi đường suốt đêm, ngươi giúp ta tìm một người.

Sư Tráng ngược lại không thích chạy đêm, nhưng hắn không dám cãi lời Nghệ Nhàn, liền nghe lời nàng mà làm, "chúng ta có tìm Lam không?"

Nghệ Nhàn lắc đầu, "ta không tìm nàng, nàng cũng có bản lĩnh tìm được ta."

Sư Tráng cười hắc hắc, "cũng phải ha, Lam từ khi ở thú nhân tộc đã tìm được người rồi, cho dù ngươi đi đâu, chỉ cần nàng muốn, nàng đều có thể tìm đến ngươi."

Nghệ Nhàn đột nhiên thấy hiếu kỳ, "ở thú nhân tộc chuyện nữ nhân với nữ nhân các ngươi không thấy ghét gì sao?"

Sư Tráng suy nghĩ một hồi nói, "không có nhiều, nhưng Lam rất mạnh, không ai có thể khống chế được."

Cho nên, đây chính là nguyên nhân tên Lam Đồng kia chọn nữ nhân, vì không có nam nhân nào hạ được, nên nàng mới khống chế nữ nhân, "nàng cũng có thể khống chế nam nhân a, sau đó tự mình sinh ấu tể, như vậy nàng muốn bao nhiêu cũng có a."

Trong cơn tức giận Nghệ Nhàn liền đem lời của mình nói ra, vậy mà Sư Tráng trợn mắt há mồm nhìn nàng hồi lâu, "đại tẩu ngươi không biết a, Lam nàng không thích nam thú nhân."

...

Thì ra là trơi sinh đã cong?

Sư Tráng ngửi một cái lắc đầu, "rất khó tìm."

Nghệ Nhàn cũng không biết mọi người đã đi đâu, bây giờ chỉ có thể xem vận khí, "tìm nàng trước, ta thấy để nàng tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm."

Sư Tráng, "để ta thử xem, đại tẩu có muốn lên không, ta cõng ngươi chạy."

Nghệ Nhàn không quen ngồi trên lưng sư thú khác, cảm giác rất kỳ quái, "ngươi cứ chạy theo tốc độ của mình, ta có thể đuổi theo kịp."

Sư Tráng vừa nhớ đến tốc độ nháy mắt của nàng, liền nhanh chóng chạy đi. Nghệ Nhàn để tiểu mã đuổi theo Sư Tráng, ánh sáng có thể chiếu sáng tất cả trong bóng tối.

Vận khí Nghệ Nhàn đến giờ vẫn còn tốt, thuấn di không biết bao nhiêu lần, lại tìm được Niệm Vân Âm.

"Đại tẩu."

"Suỵt, đừng làm ồn."

Niệm Vân Âm ngồi đối mặt với năm sáu người vẫn ngồi xếp bằng mặt không đổi sắc, năm sáu người thay phiên nhau đến trước mặt cố phá trận pháp của nàng, cũng không có kết quả gì chỉ thấy đang đánh một người, "ngươi mau thành thật nói với ta, lôi linh cầu ngươi đã cho những ai?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK