Gần đây, Nghệ Nhàn hay vô cớ nổi giận, đòi hỏi nhiều cái, tâm tình cũng lên xuống khác thường... nhưng đối với Lam Đồng, chút phản ứng nhỏ của Nghệ Nhàn lúc mang thai, đều rất khả ái.
"Làm sao vậy?"
"!!!"
Tên khốn kiếp này đã làm chuyện tốt gì, giờ còn hỏi nàng làm sao vậy!?
Cảm xúc buồn bực nhộn nhạo dưới đáy lòng, không tìm được cửa phát tiết, từ khắp nơi kéo đến gây rối, đụng đến càng khiến tâm lý Nghệ Nhàn thêm khó chịu. Ngân sắc du long thẳng đánh về phía Lam Đồng, Lam Đồng không nhúc nhích, thậm chí cũng không thèm tránh, cuối cùng nặng nề để lại vết tích bên chân nàng, tiềm ầm ầm cùng tiếng kêu to thanh thúy của Yến Sương hòa trộn, đã phổ thành một chương nhạc vội vàng.
Tiểu Lam đang chơi trên cành cây cũng bị dọa sợ, còn thò cái đầu nhỏ ra xem hai người các nàng, phát hiện hai vị mẫu thân nhà mình đang đùa giỡn, liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục dùng trào đè tiểu chuột chơi đùa, động tác không nặng không nhẹ, vừa đủ để các chuột tiểu đệ chịu được. Nhìn kỹ, còn thể phát hiện các chuột tiểu đệ vui đến vẫy đuôi.
"Đứng lại!"
"Được."
Lam Đồng nghe lời như vậy, lại khiến Nghệ Nhàn càng giận hơn, "ngươi tránh xa ta một chút, tạm thời ta không muốn thấy ngươi."
Tên khốn này bề ngoài nhìn hiền lành, nghe lời, nhu thuận, kỳ thực trong lòng đều xấu xa, âm thầm tính kế một mình. Đáng tiếc, nàng cư nhiên hai mắt bị mờ, lên thuyền giặc còn không biết, đúng là dại không thuốc nào cứu nổi -- nếu không phải Đoan Mộc Nhã coi linh thực như sinh mệnh, vô tình để lộ chuyện, thì phụ nữ mang thai như nàng cũng không biết đến khi nào mới biết được trong bụng mình có ấu tể.
Cẩn thận nhớ lại, cầu thịt này đã tồn tại từ lâu trước đó, chính là bắt đầu từ khi đó, mỗi ngày Lam Đồng đều mang quả đỏ đến uy, giả vờ như không có việc gì, trấn định đầy tự nhiên.
Nghệ Nhàn càng nghĩ càng nổi hỏa, nếu nàng là Yến Sương, sợ là đã phun lửa về phía Lam Đồng rồi.
Lam Đồng thấy Nghệ Nhàn nổi giận, ánh mắt lóe lên, "Yến Sương cùng Hàn Hương Mạch đi rồi, hôm nay có theo không?
Không cần!
Cần cái rắm!
Nàng hiện tại là phụ nữ có thai, cái thai này còn đặc biệt, đi cùng cái gì chứ!!! hiện tại Nghệ Nhàn không nghĩ đến chuyện khác, trong đầu chỉ muốn đem Lam Đồng áp dưới thân đánh một trận tơi bời, tốt nhất đánh chết tên này.
Lam Đồng, "nếu ngươi không muốn đi cùng, vậy thì sau này cũng đỡ phế tâm thương thần."
Nghệ Nhàn suýt phun máu mà tức chết, bây giờ còn lo lắng nàng bị thương nguyên thần hay không nữa a, vậy trước đó đã làm gì rồi. Cuối cùng nàng cũng hiểu được tại sao thời gian này nàng luôn hỉ nộ vô thương, du͙ƈ vọиɠ mở rộng, mệt mỏi, khốn đốn....
Tất cả mọi chuyện đều vì -- nàng mang thai!!! cũng không phải di chứng linh lực hao hết cái gì cả.
Nghệ Nhàn ngược lại cũng muốn áp chế cơn giận vô danh này, nhưng sao mà áp được, trong đầu đều là Lam Đồng tiện nghi kia. Đơn giản thì cho đến giờ vẫn còn muốn gạt nàng!
Lam Đồng hơi nhíu mày, "bất quá tiếng kêu Phượng Hoàng còn..... có ngụ ý gì khác không? dù sao tiếng rống ở sư thú tộc sẽ khác nhau, cũng đại biểu nhiều ý khác nhau."
Nghệ Nhàn không biết bị câu nào của nàng nói trúng, cẩn thận nghĩ lại, nàng thú nhân tộc cũng đã thấy qua, tiếng rống của thú nhân chia làm vài loại, có chuyện cần giúp, tập hợp....
"Yến Sương có bị ngốc hay không, nàng đang cố ý gửi định vị đi." đem đầu tặng người sao?
"Cái gì?"
Nghệ Nhàn cũng không kịp nổi giận với Lam Đồng, vội hốt Tiểu Lam tránh khỏi Lam Đồng, đuổi theo hướng Yến Sương các nàng biến mất. Tiểu Lam vẫn chưa biết mẫu thân nhà mình đang khó ở, hai tiểu trảo mao nhung khoát lên vai Nghệ Nhàn, hướng về phía Lam Đồng gào hai tiếng thúc dục.
Khóe miệng Lam Đồng hơi cong, rất nhanh liền đi theo.
Yến Sương không có thói quen đi săn trong rừng rậm như vậy, nàng thích đậu trên cây chờ con mỗi chạy ngang qua trước mặt. Nhưng ngại về sự đặc thù của sư muội, Yến Sương đành thu lại cánh phượng, cố gắng thu lại hình thể, giống như con gà rừng gãy cánh ngồi thủ trong bụi cỏ, hai mắt lưu chuyển, chờ mong con mồi không có mắt nào đó chạm vào.
Hàn Hương Mạch nhìn xung quanh, có người ra vô cảm giác như bị theo dõi, "sư tỷ, sao ngươi vẫn không nhúc nhích?"
Đây chính là nguyên nhân Yến Sương không thích kiểu đi săn này, nàng hơi nhích một chút, động tĩnh lại lớn như dời khúc gỗ, con mồi nghe thấy không biết đã chạy mất chưa? nhưng Hàn Hương Mạch dường như không hiểu, còn cố ý thúc nàng đi về phía trước, Yến Sương còn đang chần chờ có nên đổi tên một mình đi săn....
Hàn Hương Mạch thấy Yến Sương cố chấp dừng tại chỗ, liền nghĩ kế cho nàng, "sư tỷ, hay là để ta dụ huyễn thú đến đây, còn ngươi săn bọn chúng, như vậy không cần tốn thời gian ở đây chờ... ân, đúng là cách hay a."
Yến Sương, "..."
Nàng nhìn thấy sư muội mình không biết móc từ đâu ra một cây chủy thủ, nhanh chóng rạch một đạo trên tay, vết rạch sâu, máu đỏ chảy xuống, mùi máu mê người xộc vào mũi Yến Sương, nàng liền hôn mê, cũng may cảm giác hôn mê nhanh chóng biến mất, nàng lắc lắc đầu, hướng về vị sư muội của mình pi pi thân thiết khuyên bảo.
Nghệ Nhàn nói, loại hành vi dụ địch này không thể làm!!!
Máu của nàng quả nhiên vô dụng?
Hàn Hương Mạch chần chờ một chút, mặt lại trang thêm một nụ cười nhu nhu, "sư tỷ ngươi đợi ở đây, ta đi dụ một con huyễn thú đến đây."
Yến Sương chần chờ hồi lâu, vẫn không yên tâm vị sư muội nhà mình. Nên phản lại nguyên tắc của mình, phá rừng bay lên trời, ỷ vào tầm nhìn tốt của mình, không quá lâu liền tìm được Hàn Hương Mạch đang chạy trong rừng.
....
Hai người đi nhanh, không nói chuyện với nhau.
Một hồi gió quét đến, Lam Đồng giật giật chóp mũi, "Nghệ Nhàn, có mùi máu."
Nghệ Nhàn không muốn phản ứng nàng, nhưng chuyện còn có nặng nhẹ, nàng nhịn một nửa công phu, "ở chỗ nào, mùi máu nồng không?"
Lam Đồng thấy nàng chủ động nói chuyện với mình, nét mặt bất động, khóe miệng không ức chế được liền cong lên, "mùi máu có mùi hương, chắc là Hàn Hương Mạch."
Thật không đúng lúc a.
Nghệ Nhàn liên tục ngưng tụ phân thân vài ngày, đối phương lại không làm gì. Thuật phân thân là từ quyển trục Nhân Cấp, cần có linh lực Nhân Cấp mới có thể tu luyện. Nàng có thể tu luyện, là hoàn toàn mượn tay Bất Tử Yêu Điệp, nhưng dù sao linh lực cũng hữu hạn, mấy ngày tiếp theo, nàng liền cảm giác được vẻ ác tâm này...
Kết quả, hơi dừng lại, Hàn Hương Mạch liền quấy phá.
Nghệ Nhàn mài răng, "nàng muốn cái gì, làm loạn Thiên Lan Sơn, để đám người kia nhân lúc bắt Yến Sương đi?" nếu là tính toán này, cần gì phải theo đến Thanh Sơn Tông?
Lam Đồng ngược lại không có gì lo lắng, "ngươi định làm gì?"
Nghệ Nhàn không để ý đến nàng, hai người ngược gió mà đi, tốc độ rất nhanh. Liền tìm thấy mấy con huyễn thú to lớn đang vây công Hàn Hương Mạch, còn Yến Sương... Nghệ Nhàn nhìn khắp nơi, căn bản không phát hiện Yến Sương, lại nhìn bộ dạng Hàn Hương Mạch đáng thương, hình ảnh này thế nào cũng rất quỷ dị.
Hai người nhìn nhau, đều là vẻ khiếp sợ.
Hàn Hương Mạc tránh né xung quanh, cái nón không biết rơi xuống từ khi nào, áo khoác trên người cũng bị cào nát, vết thương to nhỏ đều rõ ràng, máu chảy đầm đìa, nhìn có vẻ mỏng manh. Nhìn thấy Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng, nàng tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng, "Nghệ cô nương, ngươi mau cứu mạng."
Nghệ Nhàn đẩy Lam Đồng ra, "cho ngươi một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân."
Lam Đồng như trụ đá cứng vẫn bất động, vô cùng ghét bỏ, "ta không thích mùi trên người nàng, sặc mũi."
Lúc trước Nghệ Nhàn cảm thấy hương trên người Hàn Hương Mạch tạm ổn, sau nhiều lần bị Đoan Mộc Nhã nhắc nhở nói cái này không tốt cho thai nhi, cảm giác đồ chơi này có độc, ai đến gần cũng sẽ biết, "thật là xấu xí, ta cũng không thích."
Hai người mồm qua miệng lại một hồi, hai chân vẫn không nhúc nhích, không thèm tiến lên thậm chí còn lùi về sau. Hàn Hương Mạch có ngốc cũng hiểu được, có gì đó sai sai, nàng cố gắng suy nghĩ, nên thử lại lần nữa, "Nghệ cô nương, mau đi cứu tam sư tỷ, nàng bị --"
Cước bộ Nghệ Nhàn khẽ dời, suýt chút tin tà, nàng và Yến Sương ở chung không lâu, nhưng đối với con Phượng Hoàng nhát gan này cũng có vài phần hiểu rõ, hiện tại lại không nghe thấy tiếng Phượng Hoàng kêu, hẳn là không có chuyện gì, "Ngươi ta cũng không muốn cứu, muốn tháo mặt nạ sao?"
Không có chứng cứ thực sự, lỡ như tháo xuống bị sai, thì làm sao nói với Yến Sương?
Lam Đồng tựa như nhìn thấy chút tâm tư của nàng, "có thể kéo dài trong tay một còn huyễn thú tứ cấp cho đến giờ, thật không đơn giản."
Nháy mắt Nghệ Nhàn được Lam Đồng an ủi, nhớ lại khi còn ở Hồi Hồn tiểu trấn, sức chiến đấu của Hàn Hương Mạch có thể so với Yến Sương, đều là cặn bã, yếu đến nỗi lúc nào cũng cần người bảo hộ, nhưng trong thời gian ngắn ngủi lại cao như vậy....
Hàn Hương Mạch dĩ nhiên không bình thường!
Thái độ hai người phong kinh vân đạm khiến tâm Hàn Hương Mạch như rơi vào đấy cốc, ánh mắt nàng buồn bã, quyết tâm cắn rang, liền chủ động đâm vào đuôi một con hỏa hồ.
Hành vi tự sát không có ảnh hưởng gì nhiều đến hai người thần kinh thô này.
Ánh mắt Nghệ Nhàn bắt đầu híp lại, tay sớm ngưng tụ lôi linh khẽ nâng lên, chờ Hàn Hương Mạch tự sát liền làm thịt luôn. Mành chỉ treo chuông, tiếng hót trên đỉnh đầu vang lên, kèm theo cành cây bị phá tung khắp nơi, phượng hòa nhìn bề ngoài hoa lệ từ trên cao hung ác lao xuống chỗ các nàng.
Nghệ Nhàn bĩu môi, "..."
Qúa đáng tiếc, thiếu chút nữa!
Lam Đồng kéo nàng lui về sau một bước, "xem thử nàng muốn làm gì."
Yến Sương đột nhiên xuất hiện, đám huyễn thú tứ cấp như chim nát tổ chạy toán loạn, lại có một con không mắt chọn chỗ Nghệ Nhàn và Lam Đồng lao đến, Lam Đồng tay không tùm Nghệ Nhàn vào trong ngực, đem Tiểu Lam ném lên cây, phi một cái liền ngồi lên lưng hỏa hồ tứ cấp, một trảo đè xương sống đối phương, rắc một tiếng, tứ cấp hỏa hồi nằm bẹt.
Nghệ Nhàn tin Lam Đồng có thể làm được, cho nên phân nửa lực chú ý đều nhìn Yến Sương một ngụm mổ mù hỏa hồ, hỏa hồ đại khái bị mổ đau, liền nổi điên công kích, hỏa diễm phun đầy xung quanh.
Yến Sương cũng vung hết lực, không chỉ nhắm vào con mồi mổ, thỉnh thoảng còn phun một hơi hỏa linh thật dài, hai hỏa linh huyễn thú đánh nhau, kết quả cả cánh rừng lửa cháy tràn lan.
Nghệ Nhàn nhìn Hàn Hương Mạch trốn qua một bên, lần nữa vung tay lên, chợt nghe âm thanh cành cây muốn gãy, theo âm thanh nhận ra đến đây không ít người, hẳn là mười mấy a.
Được a, giấu đầu lòi đuôi.
Nghệ Nhàn im lặng nhìn kỹ, trong ngọn lửa lớn, một đám lính đánh thuê cảnh giác đến gần, phía sau bọn họ có bốn quái nhân, một nhìn có ổn trọng lớn tuổi, mặt thể hiện rõ ràng là người lớn tuổi, một cái thì như thiếu niên lông bông, còn hai người coi như đã từng cùng Nghệ Nhàn quen biết, bất nam bất nữ có mái tóc đỏ mộc linh sư, thoạt nhìn có chút tao nhã, đứng giữa bọn họ nhìn như một cô nương, hắn đang cõng một cô nương đeo khăn che mặt.
Nếu Đoan Mộc Nhã ở đây, nhất định sẽ sợ đến nhảy dựng.
Nghệ Nhàn, "..."
Quá tệ, đây không phải lần đầu Nghệ Nhàn cảm giác vận khí của mình kém nhưng kém như vậy thì là lần đầu tiên.
"Khụ khụ --"
"Tiểu thư."
Trên chiến trường, hai hỏa linh huyễn thú còn giương cung bạt kiếm, từ khi đám người kia xuất hiện, Yến Sương vừa rồi không ai bì nổi liền yếu khí thế vài phần, thậm chí còn có xung động muốn bỏ chạy. Đến cả Lam Đồng cũng lười tính toán con hỏa hồi dưới thân còn sống hay chết, mi tâm nàng nhíu chặt từ trên thân con huyễn thú bò xuống, im lặng nhìn kỹ người đối diện.
Cô nương kia cuối cùng cũng dừng ho khan lại, hời hợt nói, "giữ lại con phượng hoàng kia, ta cần sống."