"Ta giao Tiểu Nhã cho ngươi, ngươi lại chiếu cố thành như vậy?"
"Xin lỗi."
Nghệ Nhàn muốn dùng lôi trời đánh người trước mắt này, nhưng nói gì thì trong việc này Tề Vận cũng không sai một mình, vì trong này còn có nàng. Vì đổi sinh tử kiếp cho Lam Đồng, không có chú ý chiếu cố cho Tiểu Nhã. Khi đó hẳn là Tiểu Nhã rất cần nàng, cũng vì vậy mới khiến Tiểu Nhã rơi vào bẫy biến thành như hiện tại.
Nghệ Nhàn hung hăng đánh chính mình vài bạt tai, khiến cho Nhị Lam sợ mà gào khóc, khóc đến thương tâm, bóng nước mũi cũng trào ra, thực sự người nghe rơi lệ đến thương tâm a, "ngoan ngoan, Nhị Lam không khóc, là nhương không tốt, hù ngươi rồi."
Cộp!
Tề Vận quỳ xuống trước mặt Nghệ Nhàn.
"Ta thà để ngươi đánh ta, ta sẽ không đánh trả."
"Ngươi nghĩ rằng ra ta không dám!"
Nghĩ đến trước đó Tề Vận vội vàng bỏ trốn còn ném quang lôi cầu lại, hại tiểu kỳ lân đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Vì khuyết điểm đó, khiến Tiểu Nhã biến thành như vậy thị phi bất phân, "ngươi nói ta biết, dọc đường đi, các ngươi đã xảy ra chuyện gì?"
Tề Vận đờ ra nhìn vòa bóng tối, chỉ nói một câu, "Tiểu Nhã tìm được hung thủ gϊếŧ Đoan Mộc gia."
Lúc đầu, Tề Vận cũng biết dựa vào bản thân có thể trấn an được Đoan Mộc Nhã, nàng mất thân nhân nàng thấy được, nhưng không thể giúp được gì, cái gì cũng không làm được, đến cả lời nói an ủi cũng khiến người kia chết lặng. Nàng nghĩ vết thương này theo thời gian rồi sẽ tiêu tán, cho đến một hôm vào buổi tối nàng thấy Tiểu Nhã trốn trong góc mà khóc, khóc đến hôm sau mắt sưng lên, còn mỉm cười nói với nàng không sao, chỉ là nhớ mẫu thân thôi.
Tề Vận hối hận nhất là khi ở trong rừng táng ác xen vào chuyện của người khác.
Nàng nghiên cứu trận pháp đã lâu, dĩ nhiên biết trong rừng táng ác có giấu huyền cơ. Hai người đi nhầm vào đây, sau đó gặp được một người.
"Người nào?"
"Không biết."
Nghệ Nhàn thấy bộ dạng Tề Vận không còn hy vọng, cảm giác muốn đánh muốn mắng người cũng không còn. Nói cho cùng, Tiểu Nhã biến thành như vậy, người đau lòng nhất không phải là nàng, mà nữ nhân có tình cảm thâm sâu với Tiểu Nhã, "ai cũng không biết, thì sao biết được đối phương gϊếŧ cả nhà Đoan Mộc gia?"
Tề Vận ngẩng đầu nhin Nghệ Nhàn, rồi nhìn túi giới tử bên hông nàng, đáy mắt có vẻ ước ao, "tên đó có mang túi giới tử thêu chữ."
Vẻ mặt Nghệ Nhàn khiếp sợ, nàng vô ý thức khẽ vuốt mặt chữ thanh tú bên trên, còn nhớ rõ khi đó Tiểu Nhã tự hào nói chữ thêu trên túi giới tử là độc quyền, là do nương nàng chính là Từ Dao thêu, tay nghề đặc thù, không truyền ra ngoài.
Cái túi giới tử nàng mang trên người là do Tiểu Nhã đi xin cho nàng, còn nói các nàng sau này là tỷ muội, mỗi người một cái, "tay nghề nghĩa mẫu giỏi như vậy, đúng thực là ta chưa thấy ai giỏi hơn nàng."
Túi giới tử vốn là vật chứa không gian, muốn thêu chữ bên trên, cực kỳ khó.
Khoan đã, không gian?
Tề Vận thấy sắc mặt Nghệ Nhàn đại biến, còn tưởng nàng đang cảm nhận tâm tình đau buồn của Tiểu Nhã khi đó, "cho nên khi đó ngươi có tưởng tượng được Tiểu Nhã nhìn thấy túi giới tử trên người kẻ đó biểu tình thế nào không?"
Tựa như tiểu báo nổi điên mất lý trí, vì mối thù của gia đình, liều lĩnh xông đến xé nát đối phương. Nếu không có Tề Vận kéo lại, thì giờ cũng không còn Đoan Mộc Nhã nữa rồi, "báo thù thì phải từ từ mà mưu tính, sao lại vọng động như vậy, không chịu xem bối cảnh thực lực của đối phương, ta đồng ý với nàng, nhất định giúp nàng gϊếŧ người này, nhưng nàng lại không chịu tin ta."
Nói đến đây, Tề Vận thống khổ dùng đầu đập xuống đất.
Nghệ Nhàn, "đã báo thù, gϊếŧ người đó rồi, Tiểu Nhã sao lại thành bộ dạng như vậy? đừng có gạt ta!"
Tề Vận dập đầu đến chảy máu, máu theo má nàng chảy xuống, nhìn có vẻ kinh khủng. Nghệ Nhàn cuối cùng cũng hiểu được Tề đại tiểu thư sao lại ở trong động 1m60 bẩn thỉu mặt không đổi sắc thời gian dài như vậy rồi.
Đến cả tim cũng tan nát rồi, chỉ còn lại một khối trống rỗng, tựa như các xác sống không hồn, thì còn gì biết tri giác nữa.
Đau đớn mất đi người yêu, nhìn thấy người mình yêu vùng vẫy trong vũng bùn dơ, cảm giác này Nghệ Nhàn có thể đồng cảm được, nàng nhịn không được nhíu mày, cảm giác nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không ổn, thù còn chưa báo, các nàng sẽ chết hết ở đây.
Hai mắt Tề Vận thất thần nhìn về phía trước, thì thầm nói, "Tiểu Nhã tu luyện tà thuật, đem bản thân bán cho chi linh ác độc dưới vực sâu."
Nghệ Nhàn, "cái gì?"
Nghệ Nhàn túm lấy người kia đang mềm nhũn như uống say kéo lại, "ngươi nói rõ cho ta, sao lại đem chính mình bán cho chi linh ác độc dưới vực sâu? cái gì là tu luyện tà thuật? Niệm Vân Âm, ngươi nói rõ ràng cho ta!"
Niệm Vân Âm nhìn Nghệ Nhàn, đáy mắt tràn đầy sự phẫn nộ, nàng mơ màng cười cười, cười đến nước mắt rơi xuống, "vì muốn dùng cái này để thăng tiến thực lực bản thân, coi như trao đổi ngươi biết chứ? Tiểu Nhã biết, cho nên, nàng không tiếc hủy mặt mình, hủy cổ họng mình, đổi danh tính, ngươi nghĩ nàng vì cái gì, chính là muốn tự tay đâm chết kẻ gϊếŧ cả nhà mình báo thù."
Điên rồi.
Chuyện đi nhầm đường này, nàng chưa từng nghĩ đến Tiểu Nhã lại có ngày đi vào. Nàng hoạt bát hào phóng, ngoại trừ mộc linh căn bị phế, thì luôn không buồn không lo. Nàng chuyên tâm muốn trở thành cửu phẩm luyện đan sư của Cửu Hi đại lục này, đem đám người dám khinh nàng toàn bộ dẫm dưới chân.
Nhưng mà, hiện tại, không biết nàng còn nhớ được nguyện vọng đó không?
Nghệ Nhàn nhắm hai mắt, biết việc quan trọng hiện tại của mình không phải đau lòng hối hận, mà là "bí địa vừa rồi trong miệng Tiểu Nhã ở đâu, mang ta đi."
Tề Vận đưa tay ngăn ngươi lại, "chuyện này không giúp ngươi được, bí địa.... là một chỗ thần bí, ta không biết ở chỗ nào, e là, e là Tiểu Nhã biết, nhưng nàng đã không còn là nàng nữa rồi."
Hôm nay bí địa cùng con mồi gì đó trong miệng Tiểu Nhã.... đúng như suy đoán trước đó của Nghệ Nhàn, không phải là nàng đa tâm, nhưng lần này nàng thực sự đúng, nàng phát hiện được một tụ điểm của bọn họ.
Nghệ Nhàn thực sự hận sắt không thể rèn thành thép, "ngươi ở đây lâu như vậy, lại không biết bí địa ở đâu?"
Tề Vận cười tự giễu, ngón tay giơ lên không vẽ mấy dấu vết hư vô, "bí mật xuất hiện như vậy, sau đó của nhanh chóng khép lại, tìm không được cửa vào. Đột nhiên xuất hiện, rồi lại biến mất trong hư không, ngươi nói ta sao mà biết được bí địa ở đâu chứ?"
Lời này nghe sao quen tai vậy a?
Nghệ Nhàn nhìn thoáng qua tháp nhỏ đang bay trong bóng tối, liền hiểu ra, "ngươi muốn nói bí địa chính là một loại bí cảnh, chỉ cần có người mở thì có thể đi vào?"
Tề Vận gật đầu, theo ánh mắt nàng nhìn lại, cũng phát hiện sự tồn tại của tháp nhỏ. Nhưng nàng không hứng thú, tuyệt đối không có hứng thú, "phải, ngươi muốn tìm nó, cũng không tìm được. Người đó ở trong bí địa, Tiểu Nhã muốn vào gϊếŧ hắn."
Vậy tìm thế nào?
Phá hủy thế nào?
Sợ là cái này độ khó cao a, không biết bây giờ đưa tin cho đại sư tỷ còn kịp không.
Nghệ Nhàn nghĩ đến đồ chơi này giống như bí cảnh, tìm không thể tìm, liền vỗ đùi mình, "không xong rồi, Lam Đồng!"
Nàng quên Lam Đồng còn trong tay đám người kia.
Người này muốn dùng bản thân làm mồi, đúng là như ý nàng muốn rồi a, tiểu kỳ lân không thành con mồi, nhưng nàng lại tự biến mình thành con mồi trong tay Tiểu Nhã.
Tề Vận thấy nàng vội quay lại, chậm rãi nhắc nhở, "mặc dù ta không biết bí địa ở đâu, nhưng qua nhiều lần quan sát thì phát hiện ra một quy luật, khi bí địa mở ra, cánh rừng này sẽ thay đổi. Lẽ nào ngươi không thấy cánh rừng này quá yên tĩnh sao?"
Cước bộ Nghệ Nhàn hơi ngừng, đúng là rất quỷ dị, "lẽ nào, đám người kia dọn sạch cả cánh rừng rồi?"
Tề Vận ném cho nàng cái biểu tình trẻ con dễ dạy, "Nói chuyện với người thông minh thực sự tốt hơn, không tốn sức. Đám người kia điên khùng, không có nguyên tắc. Cho dù thú nhân hay địa tinh, một cái cũng không tha, toàn bộ ném vào trong bí địa. Ta sao dám yên tâm để Tiểu Nhã bên cạnh đám người đó mà an toàn được, cho dù ta liều mạng này, cũng không để nàng mắc thêm lỗi nữa. Nghệ Nhàn, ngươi biết vì sao đám người kia gọi nàng là Vũ đại nhân không?"
Nghệ Nhàn đang còn tính toán làm sao ổn định được bí địa hư vô mờ mịt này, làm sao có thể cứu được Lam Đồng trước khi bọn họ mở bí địa ra, những chuyện khác trong lòng không quan tâm đến, "vì sao?"
Tề Vận chống hai tay, người hơi ngửa ra sau, nhìn sao trên trời, đáy mắt hơi động, "Tiểu Nhã nói hy vọng có được một nửa cứng cỏi và dũng cảm của ngươi, đối mặt với tương lai không sợ hãi, cho nên lấy nửa chữ trong tên của ngươi, hy vọng ngươi có thể mang đến vận may cho nàng.
Vận may này, thực sự không nên mê tín a.
Ngón tay Nghệ Nhàn hơi cuộn lại, âm thầm dùng sức, nắm chặt thành quyền, "Người luôn ở đây chần chờ, để ngăn đám hắc y kia mang con mồi vào bí địa. Ngươi nhốt đám 1m60 trong động, không phải vì muốn ăn họ, mà là sợ bọn họ đi nhầm vào rừng đá, mất mạng. Ngươi lúc nào cũng xuất hiện trước mặt Tiểu Nhã, là vì muốn nhắc nàng bải trì lương tri cuối cùng, không nên mắc lỗi thêm nữa. Ngươi vẫn là Tề Vận trong trí nhớ của ta, chưa bao giờ thay đổi."
Tề Vận nghiêng đầu qua chỗ khác, hồi lâu, mới khàn khàn mở miệng, "Nghệ Nhàn, chỉ có ngươi mới có thể cứu Tiểu Nhã được, nàng cần ngươi."
Nghệ Nhàn, "ta biết."
"Nàng nói, trên đời này chỉ lại duy nhất mình ngươi là người thân thôi."
"Mau cứu nàng."