Nàng chọn một phòng quen thuộc, đem người bị Đả Thần Tiên cột ném lên chăn nệm. Còn hỏa linh tiểu chân ngắn hung hăng bị nhốt trong lồng năng lượng cũng bị Nghệ Nhàn đóng gói ném qua, "Tiểu đồng bọn khế ước với ngươi, ngươi nên dạy dỗ cho tốt, nếu không ta sẽ cho nó ăn khổ bằng cách của ta a."
Từ lúc Nghệ Nhàn xử lý cho đến giờ Tiểu Nhã chỉ biết cúi dầu, vành nón rộng che đi dung mạo cùng ánh mắt của nàng, chỉ để một cái hàm dưới nhỏ gầy, bình thường cái nón rộng là bia che chắn cho nàng, hiện tại quan hệ hai người trước kia thân thiết cũng như tờ giấy mỏng có thể rách bất kỳ lúc nào.
Nghệ Nhàn ra cửa, rất nhanh đem một vật chết quay về phòng.
"Giả vờ!
"Ngươi giả vờ!"
"Ngươi còn giả vờ thêm lần nữa cho ta xem!"
Nghệ Nhàn dùng quang linh lấy Tề Vận ra, "người trong doanh trại bị ta dọn sạch rồi, các ngươi ra ngoài hết đi, ta phải hảo hảo nói chuyện với nàng một chút."
Tề Vận được Nghệ Nhàn sắp xếp thái độ cũng nhịn một bước.
Ba mẹ con Lam Đồng còn đang cọ chân nàng làm nũng, nhưng bình thường chiêu này có thể chạm tâm. Hiện tại Nghệ Nhàn đang quyết tâm chữa trị hành vi tự ngược cho Đoan Mộc Nhã nên không rảnh quan tâm.
Chờ mọi người đều ra ngoài hết, tiểu chân ngắn nóng nảy đang bị Quan Diễn và Ngân Bảo trông coi, cuối cùng cũng không dám làm ồn nữa. Lúc này Nghệ Nhàn mới đến cạnh giường, đưa tay kéo vành nón lên.
Lúc nàng đụng vào Đoan Mộc Nhã liền né tránh.
"Sợ cái gì? ngươi có gan rạch mặt mình nhiều như vậy, vậy vừa rồi sao không có can đảm đánh một lỗ trên ngực ta!!!" Nghệ Nhàn bất ngờ hất nón lên, nàng đã hất một lần, thì không ngại hất lần hai tiếp tục làm người ác, "chỉ cần ngươi muốn, ngươi cũng biết vĩnh viễn ta không đề phòng ngươi, Tiểu Nhã."
Cũng như Lam Đồng chưa từng đề phòng nàng, sự tín nhiệm qua lại đã ăn trong xương, rửa không được không thể sạch được.
Nghệ Nhàn hét xong mới thấy giọng mình có chút nặng nề, hai giọt lệ từ khuôn mặt hung tợn chảy xuống gò má, tách tách, rơi xuống mu bàn tay trắng nón. Khóc không tiếng động, mu bàn tay ẩm ướt khiến lòng Nghệ Nhàn đau nhói, nàng ngẩng đầu lên, hồi lâu mới nói, "là ta có lỗi với ngươi."
Trong lúc người này cần nàng nhất, thì nàng lại không có mặt.
Nghệ Nhàn ngồi xuống, dùng sức ôm lấy người không dám đối mặt với nàng, "Tiểu Nhã, nợ máu Đoan Mộc gia ra sẽ giúp ngươi báo thù, chuyện quá khứ ta cũng không nói nữa, khi đó còn phải trở mình. Nhưng mà, ngươi phải nghe lời ta nói!"
Khuôn mặt nhỏ của Đoan Mộc Nhã đầy nước mắt nước mũi, quả thực xấu a. Nhưng dưới cái nhìn của Nghệ Nhàn là khuôn mặt hốc hác, đại khái vẫn còn nhớ cô nương cải nam trang xinh đẹp đáng yêu, vì mặt sưng là um sùm, nhưng hiện tại đến cả khóc cũng phải giấu diếm không dám lộ ra.
"Tiểu Nhã đừng sợ, mặt hủy rồi thì chúng ta tìm thảo dược tốt, nhất định sẽ khiến nó trở lại như trước. Âm thanh hủy rồi không quan trọng, ta tin trên đời này sẽ có thuốc chữa dây thanh, mấy chuyện này không phải quan trọng. Hiện tại quan trọng chính là loại trừ ám linh trên người của ngươi, sẽ có chút đau, chỉ cần ngươi nhịn một chút, nhịn một chút, rồi sẽ qua nhanh thôi, ngươi tin ta, ta sẽ giúp ngươi a."
Nghệ Nhàn chỉ nói vài lời, lời cuối cùng lại lo lắng hớn. Nàng từng tận mắt nhìn thấy Mộ Phong bị quang linh tinh lọc đau đến lăn trên đất không chịu nổi, không khác gì người nghiện ma túy, khóc đến thống khổ kêu cha gọi mẹ, khi đó nàng còn nghi ngờ là do quang linh và ám linh đánh nhau nên mới tạo ảnh hưởng lớn như vậy.
Sự thật chứng minh, quang linh và ám linh trời sinh tương khắc.
Đoan Mộc Nhã lắc đầu, khóc mệt, thì tựa đầu trong lòng Nghệ Nhàn không nói gì nhìn về chỗ xa xăm, yên tĩnh nhu thuận, hoàn toàn biến thành người khác. Đôi mắt mâu thuẫn nhạt dần, bình thường bị vành nón che đi, không nhìn được nửa phần thần thái, tựa như suốt ngày ở trong bóng đêm, đến cả một tia xuyên thấu cũng cảm thấy là đồ xót lại.
Cam chịu, tự mình phóng túng.
Nghệ Nhàn giúp nàng lau khô nước mắt, "ta nghe Tề Vận nói, ngươi đang tìm một người, ta thay ngươi tìm được rồi, ngươi hiện tại đã khóc mệt rồi, còn sức gϊếŧ hắn không?"
Đôi mắt ảm đạm đột nhiên sáng lên, như con rối gỗ cầu sinh vì mục đích cuối cùng, lại cực kỳ giống ánh sao chớp sáng trên không khiến người không thể rời mắt, "thấy ngươi cao hứng... muốn thấy không? nếu không muốn thấy, vậy chúng ta đổi --"
"Muốn gặp!"
Âm thanh khàn khàn đã mất đi giọng thiếu nữ mềm mại vốn có, chỉ còn lại như dư âm mài cọ giấy. Nghệ Nhàn giúp nàng chỉnh lại tóc mai, bện một chút tóc đến gần cuối mới thấy rối reng. Có thể thấy cô nương nghiệp dư này đã lâu không chăm sóc bản thân mình, có lẽ là trong lúc đó, nàng đã định biến thành một người xa lạ khác.
"Ngươi định như vậy đi gặp sao? người khác không biết còn nghĩ các ngươi bị điên. Đã là tiểu thư thì nên có phong phạm một tiểu thư, ân?"
...
Đã nói tìm được hug thủ, có thể chính tay đâm kẻ thù. Đoan Mộc Nhã không cự tuyệt đề nghị của Nghệ Nhàn, bỏ xuống bộ hắc bào rộng xấu, thay một bộ y phục tươi sáng hơn, nhưng khuôn mặt đó dù có dùng khăn che đi, thì sẹo trên trán cũng khá là hung tợn.
Nghệ Nhàn chỉnh trang lại cho nàng rồi nhìn một cái, "như vậy được rồi, sau này nên mặc đồ tươi một chút, ngươi thích hợp với y phục sáng hơn, màu đen thì để ta mặc."
Đoan Mộc Nhã cẩn thận vuốt má mình, cố gắng không để mình nhìn thấy khuôn mặt đã thay đổi kia.
Tề Vần ở bên cạnh lén nhìn hai người hài hoài ở chung, chỉ riêng thấy Đoan Mộc Nhã chịu đổi quần áo, thậm chí còn tháo xuống nón rộng vành trước kia sống chết không chịu bỏ xuống, đổi một cái khăn che mỏng, mặc dù không che được gì, nhưng dưới cái nhìn của nàng, chịu đổi, thì đại biểu có thể còn cứu được.
Qủa nhiên Nghệ Nhàn luôn có cách a.
Trong lòng Tề Vận chua xót nghĩ, vừa quay đầu thì đổi lại khuôn mặt nghiêm túc, nếu không phải tâm lý cường, sợ là đã kêu thành tiếng rồi.
Lam Đồng bị Nghệ Nhàn đuổi ra ngoài cũng oan ức, thấy bộ dạng Tề Vận lén lút, cũng vác hai đứa nhỏ, lập tức đuổi theo, nàng đang tò mò nhìn vào kẽ hở của tường đó, sau đó liền đối mặt với đôi mắt sắp phun lửa.
Nghệ Nhàn, "hay quá a, dám nhìn trộm chúng ta thay quần áo."
Lam Đồng cái gì cũng không thấy, "..."
Ta không có, ta không có, đừng nói bậy.
Còn Tề Vận, từ lúc này tò mò chạy đến thì đã chạy đi rồi. Cuối cùng, Lam Đồng bị Nghệ Nhàn hung hăng nhéo tai, mao nhung suýt chút rơi xuống, nàng suýt trở thành đại sư thú đầu tiên trụi lông tai.
Tuổi còn trẻ đã trụi lông, không tốt chút nào.
***
"Là người này sao?"
"Phải!."
Nghệ Nhàn đem người giao cho Tiểu Nhã, tiện thể lấy Huyết Nhận đưa vào tay Tiểu Nhã, nhẹ giọng nói, "dùng chủy thủ này đâm vào tim hắn, mọi ân oán sẽ tiên tan thành mây khói."
Người kia được tháp nhỏ phun ra, vẻ mặt hung ác nhìn các nàng. Đôi mắt tam giác xếch vô cùng hung ác nhìn các nàng, hai má không có da thịt, không nói gì cũng biết là loại người khó dây vào.
Tiểu Nhã nắm chặt Huyết Nhận trong tay, không nói hai lời liền đâm, xuất thủ thẳng thắn, còn hơn tưởng tượng của Nghệ Nhàn.
Máu từ ngực hắn phun ra, Nghệ Nhàn mới lấy lại tinh thần. So với nàng "hung thủ" còn giật mình hơn, hắn đại khái không ngờ Tiểu Nhã lại ra tay dứt khoát như vậy, càng không ngờ trong lúc hắn tìm cách thoát khỏi Nghệ Nhàn và Đoan Mộc Nhã, thì lại không ngờ tử thần đến gọi.
Tiểu Nhã không cần hắn mở miệng, càng không muốn phán định có gϊếŧ nhầm người không. Nàng từng dao từng dao đâm vào, hành động tựa người máy, mặc cho máu đối phương dính vào bộ đồ vừa thay, máu văng đầy mặt nàng, dính ướt vào mắt, khiến cho hình ảnh trước mắt từng chút vặn vẹo, biến thành sinh mạng ác ma trong mộng từng chút cướp đi người của nàng.
Máu phun từ trong phòng, mùi nồng xuyên qua rèm cửa bên ngoài, Lam Đồng cau mũi, râu cũng run run theo, nàng dùng đầu nhếch rèm cửa xem xét, tự nhiên lại dính phải cái trợn mắt giận dữ của Nghệ Nhàn, lại lần nữa hạ xuống ngồi yên một chỗ, hai đứa nhỏ Tiểu Lam và Nhị Lam đang chơi trên đầu, cái cổ cũng sắp cứng lại.
Ánh mắt nàng nhịn không được nhìn về phía Tề Vận, tựa như oán hận đối phương xấu xa, thế nhưng Tề Vận chỉ dựa tường đá, mỉm cười, tâm tư theo âm thanh phập phập mà bay xa, toàn thân tản ra cảm giác ung dung giải thoát.
"Tiểu Nhã."
Một bàn tay ấm áp vuốt lên đôi mắt ướt của nàng, một tay khác cầm lấy chủy thủ trên tay nàng, Nghệ Nhàn dùng chút lực mới đẩy được cánh tay cứng ngắc này ra, "hắn đã chết rồi, ác mộng của ngươi cũng đã kết thúc."
Ánh mắt Đoan Mộc Nhã mờ mịt, "kết thúc rồi sao?"
Nghệ Nhàn ra ý cho tháp nhỏ đem cái xác nát này ném đi, mắc công nhìn thấy gớm thêm. Nhưng tháp nhỏ hiểu ý nàng xong thì ghét bỏ tránh đi, sau khi hiểu được Nghệ Nhàn thì nó cũng không muốn nhận thứ rác rưởi này.
Nghệ Nhàn, "..."
Rác rưởi trong bí địa còn thiếu hả? không nói phải nói nuốt thì nuốt a, đâu phải tên ngốc đâu a.
Nghệ Nhàn đang lưỡng lự không biết có nên cho Lam Đồng mang thi thể đi xử lý không, Đoan Mộc Nhã liền nắm tay nàng nói, "không cần lo, ta có thể."
Có nhiều cách gϊếŧ người, Nghệ Nhàn bình thường chỉ dùng một cách giải quyết, một dao là đủ không cần dao thứ hai. Nàng cũng không ngăn cản, trong lòng hy vọng Đoan Mộc Nhã có thể đem mọi phẫn nộ trong lòng phát tiết ra ngoài.
Đoan Mộc Nhã lau mắt đã ướt nước, đi tới trước, kéo xuống túi giới tử trên người tên đó, trên túi giới tử còn có chữ "Dao", "cái này là của nương, hắn không xứng đeo trên người."
Nghệ Nhàn coi như hiểu được vì sao các nàng coi hắn là hung thủ, "ta cho người xử lý hắn đã, để trong này cũng khó coi."
Mùi máu khá nồng, mấy tên ngoài phòng cũng hắt xí bốn năm cái rồi a.
Đoan Mộc Nhã ôm túi giới tử gật đầu, trước khi Nghệ Nhàn ra cửa, hạ giọng nói một câu cám ơn.
Nghệ Nhàn không để ý, trong đầu đang nghĩ đến hỏi chuyện nữ tử biết mở bí địa kia, còn thủ phạm thực sự ở sau, nàng nhất định phải tìm ra.
Nếu không cần thiết, đời này không cho Tiểu Nhã biết được hung thủ đứng sau càng tốt, miễn cho nàng lại làm chuyện thương tâm.
Thù này, nàng sẽ báo!
Nhưng mà, chờ Nghệ Nhàn quay về, bộ y phục dính máu đã để lại trên giường, người vốn trong phòng đã không còn, đến cả tiểu chân ngắn trong lồng năng lương cũng không còn tung tích.
"Người đâu?"
"Chi."
Ngân Bảo hổ thẹn, đuôi cũng cụp lại, "Tiểu Nhã dùng linh thực gạt tanois trong doanh trại này có bảo bối, bảo ta qua giữ...."
Tiểu Nhã biết gạt người, khiến người ta không thể phòng bị.
Nghệ Nhàn xoa mi tâm, lựa giận trong người vừa hạ nháy mắt lại tăng lên, hận không thể trói người kia lại để bên cạnh, tinh lọc hết ám linh trên người đối phương mới ngừng, "đuổi theo, bắt nàng trói lại mang về cho ta."
Tề Vận đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, "đừng đi."
Nghệ Nhàn nghi ngờ tai mình nghe nhầm, "ngươi nói cái gì? ngươi không biết tình trạng của nàng không ổn hả? sao lại để nàng tiếp tục được, nàng sớm muộn rồi sẽ bị ám linh đồng hóa, trở thành ám linh sư hoàn toàn."
Tề Vận ủ rũ, "ta cản không được, vì báo thù, nàng cái gì cũng không cần, nàng muốn tìm thủ phạm đứng sau thật sự, cho nên, không chết không dừng."