Mùi hương sau cánh cửa so với bên ngoài còn nồng hơn gấp nhiều lần, chớp mắt mắt Nghệ Nhàn đi vào liền bị mùi hương làm mê mang, sau đó liền có cảm giác mát lạnh từ trên đầu kéo xuống, đột nhiên nàng cảm thấy thanh tỉnh hơn hẳn, linh lực tràn ngập toàn thân, thay đổi này là do sau khi bước qua cửa thì cảm giác được.
Đập vào mắt là một cái đỉnh đồng ba chân, dưới ba chân có hỏa diễm, một mặt đối diện với nàng có khắc hình hỏa phượng hoàng niết bàn, hai cánh phượng hoàng đang trong tư thế ôm, tựa như đang ôm lấy cái đỉnh ba chân vào ngực. Cái đỉnh cao bằng Nghệ Nhàn, trước mũi các nàng là từng đợt mùi hương từ trong đỉnh tản ra.
Nghệ Nhàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, "lần trước ta có thấy qua lò luyện đan của Tiểu Nhã, có chút giống cái này, nhưng không lớn như cái này."
Lam Đồng đối với cái đỉnh không mấy hứng thú, chỉ nhìn xung quanh cái chỗ chừng mười mét vuông này, chăm chú nhìn chằm chằm từng tầng bình sứ chất sau cái đỉnh, nàng tùy ý cầm một lọ ra, đổ ra hai viên, "Nghệ Nhàn, mấy hạt đậu đỏ này không giống thứ ngươi cho ta ăn?"
Nghệ Nhàn cầm một viên trong đó, nhìn đường vân trên đan dược hình như đã được nhiều năm, màu sắc đậm phẩm chất cũng phải là trung phẩm trở lên, cũng may bình thường Đoan Mộc Nhã hay lải nhải với nàng về phẩm cấp của đan dược, nếu không cái gì nàng cũng không biết, "là đan dược ngũ phẩm."
Lam Đồng chép miệng, "ngũ phẩm là gì? mấy thứ đậu đỏ này ăn có ngon không?"
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, đoạt lại đan dược trong tay nàng, nhìn kỹ lại thì trên bình sứ viết "Tiêu Hồn Đan", "đan dược không thể tùy tiện ăn bậy."
Ngân Bảo đại nhân nhảy lên nhảy xuống, dường như muốn bỏ lên lô đỉnh, vừa đi được vài bước liền chi chi kêu thảm hai tiếng, còn vươn móng vuốt cho Nghệ Nhàn xem, "nóng quá, nóng quá."Nghệ Nhàn nhìn hai trảo của Ngân Bảo đại nhân bị phỏng sưng đỏ lên, vội đem thảo dược trong túi giới tử ra đắp lên, "không lẽ ngươi định tìm bảo bối trong lò luyện đan này sao?"
Ngân Bảo đại nhân gật đầu, sau đó lại liều mạng phóng tơ nhện nhảy lên, nào ngờ tơ nhện vừa đụng lô đỉnh liền xèo xèo hai tiếng bốc khói, "ai nha, không thể lên được."
Nghệ Nhàn, "đan dược kia sợ là không phải thất phẩm hay bát phẩm bình thường rồi."
Trên người nàng chỉ có một viên thất phẩm Phản Hồn Đan duy nhất, cũng không thấy Ngân Bảo đại nhân kích động đến như vậy, chỉ có thể là cửu phẩm đan dược sắp xuất thế mà thôi.
Lam Đồng, "có phải con số càng cao thì đan dược càng tốt đúng không?"
Từ góc độ nào đó mà nói thì đúng là như vậy.
Lam Đồng vừa nghe vội nhấc tay áo lên, đem toàn bộ bình sứ nhét vào tay áo mình đang mặc. "Nghệ Nhàn, mau đem toàn bộ cho vào cái túi trắng kia của ngươi mau."
Nghệ Nhàn nhìn thoáng qua túi giới tử tựa như cái nhà kho cỡ lớn, vô cùng cảm kích dự liệu trước đó của Tiểu Nhã, ở chỗ chỉ chừng mười mét vuông này ngoại trừ lô đỉnh ra còn có ba phía đều để rất nhiều bình sứ đan dược, nếu đem bán đi hết cũng có thể trở thành tiểu phú thương một phương rồi.
Nghĩ đến lúc trước nàng một lòng muốn trở thành lính đánh thuê để kiếm tiền nuôi thân, lại không ngờ được tài phú đến nhanh như vậy.
Ngân Bảo đại nhân cũng đến giúp một tay, chỉ cần nàng muốn thì cái bao nhỏ sẽ xuất hiện lập tức. Lam Đồng nhìn thoáng quá cũng thèm thuồng, Ngân Bảo đại nhân bị Lam Đồng nhìn chằm chằm sợ đến dựng lông tơ, hơn phân nửa bình sư thu được vội để lại, hai ba lần đều như vậy nó bối rối, "Nghệ Nhàn."
Nghệ Nhàn nhìn Ngân Bảo đại nhân, "túi giới tử dung lượng nhỏ, không chứa nổi, cứ để ta đi."
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh nhanh chóng lẻn vào cửa đá, lôi linh nổ một cái đánh nát tơ nhện, cửa đá lần nữa khép lại, Nghệ Nhàn không suy nghĩ vung Đả Thần Tiên lên, đánh về phía người kia, người kia tay không túm lấy kéo căng Đả Thân Tiền thành một đường thẳng.
"Tạ Anh!"
"Nghệ Nhàn!"
Hai người vẻ mặt kinh ngạc, mắt lớn trừng mắt nhỏ. Nhất thời trong động không tiếng động, trong lúc Nghệ Nhàn định áp chế người trước, bên cạnh chợt vang lên tiếng lạch cạch, nháy mắt sự chú ý hai người đều kéo đến nơi âm thanh vừa phát ra, bình sư màu trắng rơi đầy đất, Lam Đồng cùng Ngân Bảo đại nhân ôm trong ngực một đống bình sứ không nhúc nhích.
Ánh mắt Tạ Anh nhìn đống bình sứ trên người Lam Đồng đảo quanh một vòng, sau đó nhìn đến cái lô đỉnh trước mặt, "thì ra các ngươi ở đâu hầu cực phẩm đan dược xuất thế."
Nghệ Nhàn rót lôi tủy vào Đả Thần Tiên, Tạ Anh liền buông tay, "sao ngươi tìm được chỗ này?"Tạ Anh nhìn thoáng qua vết thương bị roi đánh, thật biết thừa nước đục thả câu, "theo một đám linh thực nhìn như vô hại đến chỗ này."
Nghệ Nhàn, "linh thực, một đám cỏ nhìn rất bình thường? xem ra so về khí lực, ngươi cũng không sánh bằng nó."
Khóe miệng Tạ Anh co giật, ánh mắt dừng lại trên người Lam Đồng một chút, "xem ra, ngươi cùng thú nhân này giao tình không tệ a, lần trước thì thấy các ngươi cùng ở thủy vực, không lẽ ngươi định cùng thú nhân này liên thủ xông vào bí cảnh?"
Nghệ Nhàn mặt lạnh, "có gì không thể?"
Tạ Anh khẽ lắc đầu, thấy ánh mắt Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng lộ ra quái dị, sau đó nhìn tới lô đỉnh có hình khắc phượng hoàng bao bọc, "lò luyện đan Hoàn Hoàng."
Nghệ Nhàn, "ngươi biết lò luyện đan này?"
Tạ Anh đã sớm nhìn quanh lò luyện này một lần, "Trên Khí Lục Thượng Bài có ghi lò Hoàn Hoàng luyện đan xếp hạng thứ đã mất hơn trăm năm, không ngờ lại bị người để trong bí cảnh này, hèn chi tìm không thấy."
Nghệ Nhàn thấy nàng muốn sờ vào, vội quất roi tới "cho dù lò luyện đan này có xếp hạng thứ ba hay thứ nhất thì nó cũng không thuộc về ngươi."
Ở nơi nhỏ hẹp, Đả Thần Tiên đánh vào sau cửa đá bắn ngược về phía lò luyện đan Hoàn Hoàng, lôi tủy phóng về phía Tạ Anh, Tạ Anh vội dùng lôi võng đỡ lấy, hai người đánh một hồi, lò luyện đan sớm tắt hỏa diễm lại nóng lên, "Nghệ Nhàn, ta cùng ngươi bình tĩnh nói chuyện, ngươi lại dám động thủ, lẽ nào ngươi định một mình nuốt trọn cực phẩm đan dược này cùng lò luyện đan Hoàn Hoàng."
Lam Đồng, "đều lấy, thì sao chứ?"
Nghệ Nhàn bị lời nói của Lam Đồng làm cho nghẹn lời, vốn không định lấy cái lò luyện này làm gì, nhưng qua lời Tạ Anh nói, nàng lại có ý nghĩ đem cái lò luyện đan trăm năm này cho Đoan Mộc Nhã, đã có người cố gắng muốn trở thành cửu phẩm luyện đan sư, tốt xấu gì lò luyện đan cũng ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng phẩm chất đan dược a.
Đã để nàng gặp được thì cũng phải tranh thủ một hồi.
Tạ Anh cười lạnh nói, "chỉ với ngươi, cũng muốn lấy hai món bảo bối này, quả thực nằm mơ."Nghệ Nhàn ngược lại bị một lời của nàng khích bác liền nổi lòng háo thắng, lần nữa vung roi lên, "không thử sao biết không được?"
Tạ Anh ngưng tụ Phong Lôi Tuyền, đánh ra cản Lam Đồng không cho nàng nhào đến từ chỗ khác, nàng nhắc nhở, "cực phẩm đan dược xuất thế, tất sẽ tạo dị tượng trong trời đất, đến khi đó tất cả mọi người sẽ tranh nhau cướp đoạt, các ngươi xác định có thể bảo vệ được nó?"
Cái định mệnh!
Nghệ Nhàn hiển nhiên quên mất điều quan trọng này, "ngươi muốn?"
Tạ Anh cười to, "thử hỏi thế gian này ai có thể chống lại khát vọng với cực phẩm đan dược chứ? Nghệ Nhàn ngươi và ta đều là người Tạ gia, không bằng bỏ xuống ân oán, cùng nhau vượt qua cửa ai khó khăn này. Lò luyện đan Hoàn Hoàng này ngươi lấy, cực phẩm đan dược là của ta."Lam Đồng dùng một quyền đánh vỡ Phong Lôi Tuyền, hai tay máu me đầm đìa.
Nghệ Nhàn không thể không thừa nhận lời Tạ Anh nói cũng có phần đúng. Mạnh như là nhân cấp ngự thú sư đại sư tỷ Tử Hàn khi có được bảo bối trong tay còn bị hai tên cao thủ liên minh đối phó, nàng chỉ là một thiên cấp ngự thú sư nho nhỏ sao có thể giữ được cực phẩm đan dược này, "được, lò luyện đan Hoàn Hoàng thuộc về ta, nhưng cực phẩm đan dược ngươi có giữ được hay không thì không liên quan đến ta."
Hai người vừa đạt thành hiệp nghị, cửa đá bị đánh vỡ, ba người liền phòng ngự, chờ đá vụn rơi hết liền thấy Hoàng Phủ Nghị đứng bên ngoài cười híp mắt, "ai nha, đúng lúc quá a, không ngờ lại gặp ba vị ở đây."
Một chân của Hoàng Phủ Nghị bước còn đang khập khễnh, đại khái lần trước bị thương ở thủy vực còn chưa lành, giờ cũng đã tìm được tới đây.
Nghệ Nhàn vừa thấy hắn thì nhớ đến chuyện khốn nạn lần trước hắn cùng Tạ Anh làm ở thủy vực, "Hoàng Phủ sư huynh đến cả chỗ vắng vẻ như vậy cũng tìm đến được, không lẽ trên người của ngươi giấu bảo bối gì sao?"
Hoàng Phủ Nghị dựa cửa đá, "nói ra thật xấu hổ, Hoàng Phủ Nghị ta lớn như vậy lần đầu tiên bị một đám cỏ lôi xuống đây, cũng may có cực phẩm đan dược an ủi tâm hồn bị thương của ta."
Lại là đám cỏ linh thực nhìn như vô hại kia?
Nghệ Nhàn cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi rơi xuống đây, nghe hai người bọn họ nói qua, thì trong lòng liền cảnh giác.
Hoàng Phủ Nghị thấy các nàng còn đang bày tư thế công kích, cười híp mắt nói "Tạ Anh lần trước ngươi thật không trượng nghĩa, thấy ta bị thương liền bỏ chạy, sao vậy hiện tại còn cùng tiểu sư muội liên thủ độc chiếm cực phẩm đan dược này sao?"
Nghệ Nhàn buông tay lùi qua một bên, Tạ Anh nhìn nàng một cái, "Hoàng Phủ Nghị, cực phẩm đan dược này là của ta rồi."
Hoàng Phủ Nghị liền ngưng tụ một đoàn hỏa linh, "cái này không thể được a, Nghệ tiểu sư muội không cần, ai gặp thì người đó có phần, ngươi cũng nên chia cho ta phân nửa a."
Nghệ Nhàn hảo tâm nhắc nhở, "muốn đánh thì ra ngoài đánh, chỗ này nhỏ dễ hủy cực phẩm đan dược."
Nàng vừa nói xong, liền nghe thấy âm thanh lạch cạch nho nhỏ, tựa như tiếng nước sôi bốc hôi, nàng quay lại nhìn lò luyện đan Hoàn Hoàng, những người còn lại cũng chú ý đến nhìn theo, không nhúc nhích im lặng chờ.
Ầm --
Ầm ầm --
Ầm ầm ầm --
Nghệ Nhàn nhìn thấy đỉnh lò mở ra một cái khe nhỏ, có một viên đan dược màu trắng đang liều mạng nhảy ra từ đỉnh lò, Ngân Bảo đại nhân vèo vèo nhảy lên vai nàng, đôi mắt đỏ như đá quý không chớp một cái nhìn chằm chằm.
"Nghệ Nhàn, bảo bối này chúng ta không cướp sao?"
"Đương nhiên -- cướp!!! súng bắn chim đầu đàn, chúng ta làm chim sẻ."Ngân Bảo đại nhân nghiêng đầu, chim sẻ???
Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, một đạo bạch quang vèo một cái bay ra khỏi lò luyện đan Hoàn Hoàng, vì lực đạo quá mạnh đan dược bắn lên trên nóc sau đó bị đẩy ngược trở về, sau đó chậm rãi bay trước mặt Nghệ Nhàn một vòng, Ngân Bảo đại nhân suýt phóng tơ nhện bắt lấy nó, liền bị Nghệ Nhàn cản lại, sau đó cực phẩm đan dược vèo một cái bay ra khỏi cửa đá.
Tạ Anh ngưng tụ lôi võng tựa như lưới trời bắt nó lại, Hoàng Phủ Nghị cũng thả ra ba con hỏa long tấn công, đánh qua lại vài cái liền thủng vài lỗ trong động, cực phẩm đan dược bay qua lôi võng, bay đến trước mặt Lam Đồng.
Ánh mắt Lam Đồng thâm thúy không chớp một cái nhìn chằm chằm cực phẩm đan dược, theo bản năng nuốt nước miếng.