Nghệ Nhàn chữa xong cho Ngân Bảo đại nhân liền buông ra, "hai huyễn thú trước đó chúng ta gặp, dù bị thương nghiêm trọng thế nào cũng chỉ một chút là khép lại, dù gãy tay chân hay đứt cổ, cũng có thể mọc lại, tạm thời ta nghĩ đó là kỹ năng hồi sinh của chúng. Hiện tại tường đất này cũng tự động khép lại... cộng thêm lực đạo trước đó kéo chúng ta xuống, Bỉ Mông ở thú nhân tộc ngươi có sức chiến mạnh nhất, nhưng vẫn bị kéo xuống đây, điều này nói lên cái gì?"
Nói rõ lực công kích của đối phương rất mạnh, người bình thường không thể so được.
Lam Đồng không tin liền hỏi các thú nhân, toàn bộ đều biến thú hình có sư thú, cánh tộc, hải tộc, đủ loại thú hình, tựa như vườn bách thú mới thả thêm một đám động vật. Bọn họ khí thế hung mãnh tản ra, sau đó đâm vào vách tường xung quanh, Bỉ Mông còn đánh vỡ trên đỉnh một khối lớn.
Nghệ Nhàn đỡ trán, nhìn bọn họ như vậy cũng không biết được cảm giác đau là bao nhiêu, cũng tự mình hiểu được cái gì gọi là -- không đến tường nam không hồi đầu.
Lam Đồng, "Grừ --"
Tất cả thú nhân lần nữa chuẩn bị đâm vào tường.
Nghệ Nhàn lưỡng lự, "Lam Đồng, nếu không chúng ta nghĩ cách khác đi..."
Sau một hồi, lại có tiếng động lạch cạch.
Tất cả thú nhân đều nhìn về một hướng, thấy Ngân Bảo đại nhân đang giơ móng vuốt, vẻ mặt hoảng sợ nơi vách tường bị nứt dường như thấy xuất hiện hai ba cái chùy tam giác.
Nghệ Nhàn mắt trừng miệng ngốc, "Ngân Bảo đại nhân."
Ngân Bảo đại nhân nhanh như tia chớp vèo một cái nhảy vào lòng Nghệ Nhàn, "ta, ta muốn thử xem, sau đó vách tường này bị đánh thành một cái lỗ."
Nghệ Nhàn vội vàng chạy đến nhìn, nhìn cái lỗ bị đánh vỡ có thể thấy được tường đá bất quy tắc, nhìn thẳng thì không biết kéo đến đây, "Lam Đồng, chỗ này có đường đi."
Lam Đồng biến hình người, đánh vỡ thêm cái lỗi, đủ cho nàng chui qua. Sau đó nàng vươn tay, "Nghệ Nhàn, ngươi cũng đến xem đi, ở đây hình có một phòng ốc."
Một gian phòng?
Mọi người tục lục chui qua lỗ, thấy một phòng đầy đồ vật màu vàng kim, từng người trợn mắt đứng im tại chỗ.
Nghệ Nhàn nhìn xung quanh đồ sộ như là cung điện, tám cột trụ cao ngất đứng ở bốn phương vị, trên mỗi trụ đá đều có hoa văn, chính là nơi bọn họ vừa đi đến có thềm đá bằng đá, cầu thang uốn lượn quanh không trung, sau đó lại biến mất vào hư không.
Đây là một gian phòng?
Nàng vừa bực vừa buồn cười tùy ý chọn một trụ đá đến xem, trên trụ đá hình vẽ đã bị bụi dính dơ, không biết do lâu đời hay vì chuyện khác, có vài chỗ đã không thấy rõ được nữa, nàng tự tay lau đi, may mắn nhìn thấy hình vẽ bên trên giống với bên dưới trụ đá.
Trên hình vẽ có một người đứng trên vách núi, bên dưới vách núi xuất hiện nhiều cánh tay cùng đầu lâu, móng tay bén nhọn, đầu lâu trống rỗng ngẩng đầu nhìn người đứng trên núi, bên dưới vách núi vì có dị tượng nên dùng màu đen làm chủ đạo. Bức vẽ thứ hai người này thả người nhảy xuống vách núi, vô số tay cùng đầu lâu vây quanh thân người đó, giương nanh múa vuốt kéo hắn xuống dưới.
Nghệ Nhàn cảm giác hai bức vẽ này như ám chỉ địa ngục đang rất gần, dưới vách núi có thể là địa ngục, tay cùng đầu lâu không lẽ là đại biểu cho ác hồn dưới địa ngục?
Nàng tiếp tục nhìn lên cao, phát hiện hình vẽ bị hủy đi bảy tám phần, Nghệ Nhàn tiếp tục lướt qua, phát hiện chiều cao không với đến liền nhảy lên, cuối cùng ở nơi thiếu khuyết của bức vẽ nhìn thấy một con quỷ nhỏ đang cầm cái nĩa, trên đầu con quỷ nhỏ có hai cái sừng nhỏ, đang đứng nhe răng, quanh người con quỷ nhỏ đều là màu đen.
Lam Đồng thấy nàng nhảy lên cực khổ, liền bất ngờ ngồi xuống ôm lấy hai chân nàng, ung dung bế lên, Nghệ Nhàn bị giật mình, "nếu không đến thì nói, đứng lên vai ta có thể thấy.""
Hành động cha cõng con gái này để được nhìn trên cao hơn đổi thành trên người Lam Đồng, Nghệ Nhàn chợt cảm thấy thẹn vài phần, liếc nhìn xung quanh thì thấy các thú nhân đang thèm thuồng nhìn đống đồ phát sáng kia, tạm thời không để ý đến các, liền nhìn xem cho rõ bức vẽ này.
Đáng tiếc, bên trên không có ai, chỉ có vô số đường vẽ mất trật tự hỗn loạn, khiến người ta hiểu không được ý tứ biểu đạt. Nhìn xuống dưới thì bức vẽ cũng đã bị hủy.
Nghệ Nhàn vỗ vỗ vai Lam Đồng, "đến cột trụ bên kia xem."
Xem hình vẽ thì nên xem từ đầu đến đuôi cho chắc, Nghệ Nhàn đứng trên người Lam Đồng nhìn từ trên xuống, người trong hình vẽ ở trụ này cũng giống trụ kia, trong tay cầm bảo tháp, nhìn dáng vẻ nghiêm trang, cũng không biết vì sao, Nghệ Nhàn cảm giác mình như là Đường Huyền Trang đi Tây Phương thỉnh kinh. "bảo tháp?"
Nghệ Nhàn chợt nhớ đến chín tầng tháp linh tu, nhưng khi đó ngại vì có thú nhân Sư Tráng ở đó, Niệm Vân Âm cũng không có nói rõ, nàng tiến đến cạnh trụ đá, cẩn thận đếm số tầng của bảo tháp, tùy ý nàng cân nhắc nhưng chỉ có tám tầng. "hình như không đúng lắm, không lẽ Niệm Vân Âm nhầm?"
Lam Đồng, "khí giới của thần thú đại nhân vô tình rơi ở chỗ này, mục đích chúng ta đến bí cảnh là tìm khí giới mang về, trước đó ta đã nói với ngươi."
Khi đó Nghệ Nhàn còn tưởng người này đầu óc có vấn đề, sau đó nói càn, huống chi thần thú đại nhân không phải là thần thú nhân, chuyện này đã nhiều năm về trước rồi, sao có thể được chứ?
Lam Đồng nghiêm túc nói, "tìm được chín tầng thấp, thì có thể tìm được khí giới."
Khi đó Niệm Vân Âm cũng giống như Lam Đồng, mục đích vào bí cảnh là đến chín tầng tháp, "ngươi biết chín tầng tháp linh tu ở đâu, dáng vẻ ra sao không? có giống như cái tháp trong bức họa kia không?"
Lam Đồng nhíu mày, "không biết."
Nghệ Nhàn vốn còn tưởng nàng biết chút gì đó, kết quả người này hỏi cái gì cũng không biết. Có lẽ do nàng dùng mắt đếm tầng tháp quá mệt mỏi nên khi nàng nhìn bức họa dịch xuống ngực nàng xoa nhẹ hai mắt, đang định tiếp tục nhìn xuống nữa thì thấy người nhỏ trong họa nâng tháp xuất hiện trong tầm mắt của nàng, sau đó dùng tháp đâm về hướng mắt nàng.
Nghệ Nhàn liền ngửa ra sau, theo bản năng dùng tay cản lại phóng một cái lôi tủy ra, người nhỏ kia chớp mắt đã không thấy, tựa như đều là nàng cố tình gây sự.
Lạch cạch --
Cái trụ này có thể nói là vững chắc nhưng bị du long của Nghệ Nhàn đánh vào liền rơi một lớp đá bên ngoài, hình vẽ trên trụ đá bị Nghệ Nhàn hủy hoàn toàn sau một kích.
Lam Đồng thuận thế ôm Nghệ Nhàn, "xảy ra chuyện gì?"
Nghệ Nhàn không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng còn sợ hãi, "nói ra chắc ngươi không tin, vừa rồi người trong hình dường như muốn đánh lén ta, nhưng mà ta cảm giác nó không đúng cho lắm."
Lam Đồng, "người trong bức họa?"
Nghệ Nhàn đoán Lam Đồng không cẩn thận lại đi vào ngõ cụt, "cái trụ này hình vẽ cũng không thể xem được nữa, đến trụ khác xem đi, ta cảm thấy tám cái trụ này có liên quan đến bảo tháp."
Đếm kỹ đều là tám, chuyện ghi chép về tháp Nghệ Nhàn không nhịn được lại suy nghĩ, nếu có Niệm Vân Âm ở đây, bổ sung thêm chuyện về chín tầng tháp linh tu thì có thể phá giải được hình vẽ trên trụ đá này rồi.
Chi chi!
Nghệ Nhàn theo âm thanh nhìn lại, thấy ký hiệu trên trán Ngân Bảo đại nhân đang lóe sáng, đôi mắt đỏ tựa đá quý nhìn nàng không chớp, trong đầu thúc giục nàng, "Nghệ Nhàn, phù may mắn nóng lên rồi."
Nghệ Nhàn há hốc mồm, không lẽ trước đó nàng đoán sai, đây không phải bụng thổ linh huyễn thú, mà là nơi giấu kho báu. Nghĩ đến phù may mắn biết tầm bảo của Ngân Bảo đại nhân, qua nhiều lần đều trúng, "Lam Đồng cho ta xuống."
Lam Đồng không hiểu ngẩng đầu lên nhìn nàng, "còn có sáu cái chưa xem."
Nghệ Nhàn đang nghĩ muốn theo Ngân Bảo đại nhân tiến đến xem là bảo bối gì, còn mấy cái trụ đá này chờ chút nữa xem cũng không sao, "lên trên xem, bậc thang kia còn kéo dài lên trên, nói không chừng ở trên còn có đồ tốt."
Thú nhân rất thích tiền vàng, tựa như tầng này đầy vật bằng vàng hấp dẫn sự yêu thích của thú nhân.
Lam Đồng dặn bọn họ một tiếng, sau đó theo Nghệ Nhàn đi lên, để các thú nhân ở lại sờ đông sờ tây, thậm chí còn đem đồ vật bằng vàng cất bên hông.
Ngân Bảo đại nhân đi phía trước tích cực dẫn đường, hai cái đuôi hưng phấn lắc lư, nhìn nó nhún nhảy một cái rồi quay đầu giục có thể thấy nó đang rất mong đợi chuyện này.
Thềm đá uốn lượn, tạo thành phong cách kỳ dị, tựa như cái lầu trên không. Chốc lát sau Nghệ Nhàn đã không còn nhìn thấy hình ảnh các thú nhân bên dưới, "để lại bọn họ ở dưới, chắc không có chuyện gì đâu?"
Lam Đồng lớn gan thò đầu xuống nhìn một cái bên dưới, bên dưới vắng vẻ đến cả bóng người cũng không thấy, tám cái trụ cũng đã ẩn mất, "đều ở đó, không có gì."
Thềm đá quanh co, tựa như còn phải đi lên nữa, Ngân Bảo đại nhân dựa theo phù may mắn nóng lên mà tìm chỗ ẩn thân của bảo bối, ở nơi này chỉ có duy nhất một con đường bằng gỗ, bên còn lại thông đạo dường như còn có đường cao hơn.
Lối đi này vừa hẹp vừa không chắc, Ngân Bảo đại nhân thân hình nhỏ đi cũng không sao, Nghệ Nhàn không dám nhìn xuống, từng bước nhỏ đi đến, đến lượt Lam Đồng bước tới nàng vừa đi một chân vào thì tiếng rắc rắc đất đá cũng rơi xuống.
Nghệ Nhàn có thể cảm giác được lối đi này không vững, Lam Đồng tựa như không có gì, vẫn đi về hướng Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn nhìn thông đạo thỉnh thoảng lại có đá rơi xuống dưới, tựa như Lam Đồng dẫm thêm bước nữa thì lối đi này sẽ hủy luôn.
Lam Đồng liếm khóe miệng một cái, "thơm quá."
Nghệ Nhàn thấy bộ dạng nàng như quỷ chết đói đầu thai, vô cùng kinh ngạc, "không lẽ thứ Ngân Bảo đại nhân phát hiện là đồ ăn?"
Ngân Bảo đại nhân nhìn các nàng chi chi hai tiếng, Nghệ Nhàn đến gần mới thấy chỗ này có một cánh cửa đá, vì vách tường và thông đạo đều cùng chất liệu như nhau, nên không dễ thấy được.
Rất nhanh, nàng cũng ngửi được qua khe đá có mùi hương vô cùng thơm, có hương ngọt ngào của hoa, nàng đẩy một cái không được, liền sờ soạng cửa đá, "bình thường cửa đá luôn có cơ quan, tìm một chút xem."
Lam Đồng dùng sức kéo nàng qua một bên, hít sâu một hơi, hai tay đặt lên cửa đá dùng sức đẩy.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Nghệ Nhàn, cửa đá liền dịch một chút về sau, hương thơm đậm đà từ sau cửa đá bay đến.