Thấy Yến Sương nghiêng tai lộ ra bộ dạng si mê, đáy lòng Nghệ Nhàn mơ hồ bất an đến cực điểm, vực sâu trống trải không tiếng động độ nhiên nổi lên một hồi phong yêu, đến vô cùng quỷ dị, suýt chút dọa nàng bỏ chạy, dưới bụng có một nguồn năng lượng nhu hòa nâng lên, thân thể không điều khiển đột nhiên di chuyển lên trên, khoảng cách giữa hai người bị kéo giãn ra, "Yến Sương! Đừng làm bừa!"
Hỏa diễm cực nóng phóng lên cao, Yến Sương dưới vực sâu mỉm cười nhìn nàng vươn đôi cánh, cánh chim hoa lệ chói mắt sau lưng nàng mở ra, tựa như đóa hoa nở rộ, kim quang chói mắt khiến Nghệ Nhàn bị chói mắt, ánh sáng mạnh đến độ khiến từng tắc vực sâu cũng bị xua đi, đám trùng nhện xung quanh cũng phát lên âm thanh chói tai, tựa như đang mài nhẵn tờ giấy nhăn nhúm....
Nàng trơ mắt nhìn đoàn hỏa hồng cùng hắc ám giằng co quấn lấy nhau, không thể phân biệt được địch ta. Đám trùng nhện dưới vực sâu tựa như thiêu thân lao vào trong lửa, lửa cháy lớn nổ thành một khối quang nhức mắt.
Nghệ Nhàn nhìn thấy đại gà con Yến Sương bị đụng phải đầu, lại lao xuống mang theo một đám vướng víu có cánh bên mình rơi xuống vực.
"Yêu Điệp đại nhân, mau, ngăn cản nàng!"
"..."
Bất Tử Điệp lưỡng lự nửa ngày, cuối cùng ở bên tai nàng vỗ cánh không nhúc nhích, hoàn toàn giả chết.
Nghệ Nhàn nổi giận, còn muốn dùng mọi cách khiến vị tổ tông này ra tay, nhưng cái gì cũng không làm kịp, liền bị làn gió nhu hòa phất đến.
Hỏa quang từng bước chôn vùi, vực sâu như cũ lạnh lẽo, tà phong gào thét bên tai cuối cùng cũng dừng lại.
"Nghệ Nhàn, đừng khóc."
"... Ân?"
Khuôn mặt nóng bỏng hồi lâu mới cảm giác được sự đau đớn, vực sâu dưới mắt dường như mang theo một làn khói mông lung, Nghệ Nhàn có mở to mắt thế nào cũng không thấy được cảnh vật bên dưới, "ta phải xuống một chuyến."
Bất Tử Điệp nặng nề thở dài bên tai, "phượng hoàng kia đã tiếp nhận xong truyền thừa phượng hoàng rồi."
Nghệ Nhàn đối với lần này chỉ ừ nhẹ một tiếng, hai tay đều bị khống chế, nàng tránh thoát không được chỉ có thể thoát lực.
Lam Đồng, "không thể đi xuống, Thiên Lan Sơn đang.... đóng lại."
Tựa như cánh cửa bị đám người phá nát, không còn đám phá cửa, cửa lại tự động kết lại, cái khe hở đang dần dần khép lại. Cảm giác rung chuyển quen thuộc trên Thiên Lan Sơn lần nữa lại phát động, nhưng người ở đây cũng chưa có ai rời đi.
Không biết từ khi nào đại sư tỷ đã biến hình thành Tử Hàn, nhìn thoáng qua vực sâu không thấy đáy tối tăm, "đây là sứ mệnh tộc phượng hoàng, ngươi không cần phải.... như vậy."
Nghệ Nhàn giữ lại bàn tay đang đặt trên mặt mình, nhàn nhạt nhìn về xa xôi, không biết đang thở dài hay đau lòng, "phượng hoàng tộc lại tuyệt tích!"
Đời này chỉ xuất hiện một con phượng hoàng ngốc ở trước mắt nàng làm việc không chùn bước mà rơi xuống hố, thân thể vừa lớn hơn một chút đã bị vực sâu cắn nuốt hoàn toàn, Thiên Lan Sơn trong mắt Nghệ Nhàn càng trở nên vặn vẹo. Nàng không ngờ được con gà nhát gan kia sau khi niết bàn lại phản nghịch như vậy, không chỉ phản nghịch, mà còn cả gan làm loạn!
Niết bàn trọng sinh, đến cả tính khí cũng không còn như trước.
Lam Đồng thấy nàng vô cùng thương tâm, tay bị giữ lại, liền phương pháp của thú nhân tộc, khóe miệng không ngừng cảm nhận được vị mặn, mang theo vô số đau đớn.
Nàng, không thích cái mùi này.
"Cái gì! con phượng hoàng cứ như vậy --" biến mất?
"Chúng ta đây không phải là dùng giỏ trúc múc nước, công dã tràng sao?"
...
Đám người Tạ gia còn sống vây quanh vực sâu xì xầm, bị Tử Hàn trừng vài lần liền im lặng. Khó xử nhất trong này chính là Tạ Anh, nàng đuổi theo đại hắc long, kết quả lại để chạy mất.
Mục đích chuyến đi này của Tạ gia chính là bắt phượng hoàng, không ngờ lại đụng phải trùng nhện, sau đó thì ma linh xuất thế, kết quả còn chưa đụng được cọng lông nào của phượng hoàng, đã tổn hại hơn chục người, đúng là tiền mất tật mang, còn bị Nghệ Nhàn lừa một phen.
Tạ Anh khắp người dơ bẩn nhìn qua đám người ngoại trừ vài người bên Tuyên Di, "nếu nguy cơ Thiên Lan Sơn đã giải, chúng ta đây cáo từ trước."
Toàn thân Tử Hàn tản ra khí tức lãnh đạm, đến cả ném một cái ánh mắt cũng keo kiệt.
Tạ Anh liếc Nghệ Nhàn, câu "ngươi quả nhiên là bẫy ta" đến bên miệng liền chuyển hồi, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ cùng Tử Hàn chào hỏi một tiếng liền mang người Tạ gia từ Thiên Lan Sơn đi.
Tuyên Di thấy Nghệ Nhàn chán nản ngồi dưới đất, "tam tiểu thư, không ngại cùng nhau quay về chứ?"
Tử Hàn hừ lạnh một tiếng, hàn khí trên người lại nặng hơn, nặng đến sương lạnh vây quanh người Nghệ Nhàn, lãnh ý thấu xương từng lớp tiến đến, khiến người lạnh cóng. Tuyên Di bị Tử Hàn ra oai phủ đầu khiến nàng tiến thoái lưỡng nan, ở Thanh Sơn Tông dù gì cũng là địa bàn của người ta, nhưng lúc này đang ở Thiên Lan Sơn.
Hai người không ai nhường ai, nhất thời giương cung bạt kiếm, nhìn thấy lại muốn đánh nhau rồi a.
Vì ứng phó chuyện trên Thiên Lan Sơn, người Thanh Sơn Tông cũng chỉ là gắng gượng lấy tiếng, nhất là Tử Hàn, phí sức rất nhiều. Hiện tại cường thế cũng chỉ là gắng gượng phân nửa chống lại.
Nghệ Nhàn lung lay đứng dậy, ngăn giữa hai người, "chuyên ở đây còn chưa xong, ta cùng đại sư tỷ còn nhiều chuyện cần phải làm, các ngươi về trước đi."
Tuyên Di chần chờ một hồi liền vui vẻ, vốn khi ở Thanh Sơn Tông Nghệ Nhàn còn không muốn gặp nàng, cũng không muốn nghe nàng giải thích, thái độ cường ngạnh khiến người đau đầu. Nhưng mà hiện tại nghe lời này, hình như cũng có đường lui a?
Nghệ Nhàn khinh mi, có vài nóng vội, "còn không đi mau?"
Tuyên Di đi còn cố ý chọc tức Tử Hàn, vẻ mặt mong chờ nhìn Nghệ Nhàn, "Tĩnh hậu tam tiểu thư quay về."
Thiên Lan Sơn không ngừng rung chuyển, không quá an toàn, mọi người tán loạn khắp nơi đều rút đi, chỉ có đám người Nghệ Nhàn là ở lại, nàng chính mắt thấy đại gà con Yến Sương tự mình hy sinh, không tránh được lại nhớ đến đồng đội từng hy sinh, sinh tử chỉ cách nhau một câu nói, vì đại nghĩa làm nhiệm vụ, trong lòng kiên trì vì lời hứa mà anh dũng hy sinh.
Chết không đáng sợ.
Nhưng người ở lại, mới đau khổ thực sự.
Nhớ đến con gà ngốc hay sợ sệt, hay dùng cái cổ lông mao mềm mại thường cọ cọ làm nũng với nàng, đột nhiên liền biến mất, đến cả sắc mặt lạnh lẽo của đại sư tỷ Nghệ Nhàn cũng không thèm để ý đến, trong ngực như có tảng đá đè nặng, hô hấp cũng không thuận.
Qua 5 ngày 5 đêm không ngừng phá động, trùng nhện trong vực sâu dường như đã mất tích cùng ngọn lửa kia, tiêu thất dưới vực sâu, Thiên Lan Sơn lần nữa hợp lại thành một. Chỉ tiếc đồng ngô vất vả sinh trưởng, không biết vì sao, lại lần nữa biến thành gốc cây bị người quên đi, sinh cơ mạnh mẽ cũng hóa thành hư không.
Phong đến vũ đi, tựa như đã qua một vòng luân hồi.
Tử Hàn nhìn Nghệ Nhàn mất hồn ngồi bên gốc cây 5 ngày 5 đêm, "Nghệ Nhàn, chuyến này rèn luyện đã lâu, quay về Thanh Sơn Tông thôi."
Nghệ Nhàn giương mắt nhìn lại nơi quen thuộc mà xa lạ này, núi đã bình thường trở lại, ngoại trừ một đống hỗn loạn, thì cũng đã không còn gì, "đại sư tỷ, ta rèn luyện còn chưa kết thúc, tạm thời không thể về Thanh Sơn Tông."
Tử Hàn nhìn Lam Đồng ở một bên bảo vệ, gật đầu, "mọi sự cẩn thận."
Tử Hàn xoay người đi vài bước, thấy Nghệ Nhàn chống đầu nhìn bầu rời chiều, hồng quang chiếu rọi nửa mảng trời, phảng phất như ngọn lửa phượng hoàng vẫn còn đó, nhất thời nàng nhìn đến ngây người, hồi lâu mới nói, "phượng hoàng sẽ không tuyệt tích, khi truyền thùa biến mất, sinh mệnh mới lần nữa sẽ sinh ra."
Nghệ Nhàn hơi ngẩn ra, qua một ngày tay cầm một nắm đất đen, mang theo Lam Đồng xuống núi, hoàn toàn cáo biệt Thiên Lan Sơn. Hai người đi đến cái hố trước đó nhóm ba người Tiểu Lam đào, Miên Hoa Đường cùng Tiểu Lam hai tiểu gia hỏa còn đang từng ngụm ngấu nghiến mấy viên thịt khô, gia vị ướp trên thịt khô vô cùng thơm, tản ra hương liệu nhàn nhạt, còn ngăn được mùi máu trên thịt, Nghệ Nhàn xé một miếng nhỏ nếm, phát hiện thịt ngoại trừ có chút khô cứng, gặm có chút phiền, ăn lại cũng có chút dai dai.
Bất quá so sánh hàm răng của nhân tộc và thú nhân tộc, thì thú nhân tộc vẫn bén nhọn hơn một chút.
Cho nên hai tiểu hỏa ăn không chút phiền, ăn hết một miếng lại tiếp một miếng, không ngừng lấy ra từ túi giới tử, dường như lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, gặm đến vui vẻ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Nghệ Nhàn thấy các nàng vô ưu vô lự, khối đá trong lòng cũng nhẹ vài phần, "thông minh lắm, còn biết cất giữ thịt."
Bất quá cách này, hiển nhiên hai cái đầu nhỏ Tiểu Lam và Miên Hoa Đường không thể nghĩ ra được, Nghệ Nhàn lần lượt xoa đầu nhỏ các nàng, "là Tiểu Nhã làm?"
Miên Hoa Đường vừa ăn vừa ô ô nói, "nàng khóc chạy rồi?"
Tiểu Lam bĩu môi, tai rũ rũ, lộ ra biểu tình ủy khuất muốn khóc, "khóc."
Hai tiểu gia hỏa liền buông thức an trên tay xuống, đồng loại nhìn nàng, Nghệ Nhàn bị hai đôi mắt tinh khiết nhìn chằm chằm, cảm giác như đi qua núi lớn, hoàn toàn không biết nói cho các nàng hiểu như thế nào là tâm tình bi thương rơi lệ. Hai tiểu gia hỏa ngốc nghếch chỉ biết vui vẻ ăn no, đây chính là quyền lợi các hài tử nên có.
Sau đó nàng hỏi Miên Hoa Đường một chút, mới biết được nàng cùng Lam Đồng đi không lâu. Đoan Mộc nhã dường như nhận ra điều gì, cuối cùng cãi nhau với Tề Vận một hồi, sau đó biết được chuyện, khóc lớn rồi chạy đi, còn Tề Vận, hẳn là đuổi theo sau, "xem ra, nên biết nàng đều đã biết."
Với thời điểm như vậy, nàng nên canh giữ bên cạnh tiểu cô nương này.
Lam Đồng thấy tâm tình nàng không vui, thần sắc u ám, nhịn không được an ủi, "giấy không thể gói được lửa, nàng sớm muộn cũng có ngày biết được."
Nghệ Nhàn nhìn nàng cười miễn cưỡng một cái, "ta sợ nàng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Chuyện Đoan Mộc gia kéo đến vô cùng bất ngờ, thậm chí không có dự báo trước. Không đúng, không đúng, vẫn có a, Nghệ Nhàn cẩn thận suy nghĩ một hồi, chính là lúc Từ Dao đem hộp gỗ cho nàng, cũng chính là dự báo trước rồi a.
Là Yến Sương.
Yến Sương đến, mới thúc đẩy những dự báo trước đó sáng tỏ.
Nghệ Nhàn nhớ đến hộp gỗ cuối cùng Từ Dao đưa, hoảng sợ nói, "hình như ta làm sai rồi."