"Đó là cái gì?"
"Cái gì?"
Người kia chạ mi, có chút suy nghĩ nhìn chằm chằm bóng lưng Miên Hoa Đường các nàng. Nghệ Nhàn ngẩn ra một hồi, dường như người này đã "thấy" được phân thân của nàng. Có lẽ do nàng cưỡng ép mở ra quyển trục phân thân, luyện tập lại không nhuần nhuyễn, nên hiện tại vẫn chưa thể ngưng tụ ra phân thân hoàn chỉnh, đại khái chỉ là bán thành phẩm, ưu điểm không bao nhiêu, nhược điểm thì quá nhiều.
Nhưng thỉnh thoảng cũng có chút tác dụng lớn.
"Đó là cái gì?" lòng hiếu kỳ còn rất nặng.
"Không phải ngươi đã thấy rồi, hà tất còn hỏi nữa?"
Nghệ Nhàn cảm thấy người này không tốt như tính khí bề ngoài, là một quái nhân âm tình bất định, lỡ khi lật lọng thì xong. Cho nên nàng hơi nghiêng người, che tầm nhìn của hắn về hướng Miên Hoa Đường các nàng, "ta nên gọi ngươi là gì, lão nhân gia?"
Người kia thấy Nghệ Nhàn mờ ám, vẫn như cũ không để ý, "ta không có tên, tiểu cô nương tùy ý gọi cũng được."
Thật là kỳ quái, trên đời này làm gì có ai không có tên chứ, dù sao cũng phải có một cái tên.
Nghệ Nhàn nhìn vài giây đành phải tiếp nhận hắn thực sự không có tên, sau đó hai người ngoại trừ bốn mắt nhìn nhau, thì không làm gì cả. Bầu không khí yên tĩnh quỷ dị, ngoại trừ thỉnh thoảng có vài cơn gió thét gào thổi đến. Nếu không phải cảm giác nguy hiểm chưa tan, Nghệ Nhàn cũng hoài nghi người này căn bản không phải đến bắt nàng, mà đang chơi đùa với nàng.
"Ngươi tính chờ các tiểu bằng hữu kia đi rồi, một mình bỏ chạy sao?"
"... phải."
Nghệ Nhàn chính là nghĩ đến điều này, kỳ thực rất dễ đoán, bị hắn liếc mắt nhìn thấu cũng không có gì lạ, nàng vô cùng thản nhiên, thậm chí còn có chút vô sỉ muốn đàm phán với đối phương, dù tỷ số thắng vô cùng nhỏ bé, "đương nhiên, lão nhân gia ngươi sẽ để ta chạy chứ?"
Người kia thoáng động một cái, liền đứng thẳng, "vô luận ngươi chạy đến chỗ nào, ta đều có thể đem người bắt về."
Nghệ Nhàn, "..."
Người kia lại nói, "bất quá ta có thể cho ngươi nửa nén hương, cố gắng chạy nhanh một chút, ta cũng tò mò ngươi chạy được bao xa."
Nghệ Nhàn cảm giác mình gặp phải tên biếи ŧɦái hay đổi tính, bất quá dưới mắt tên biếи ŧɦái này về hình thái cấp độ so với bề ngoài kia còn mạnh hơn, nàng không dám nói nhiều, cùng lão bằng hữu chào hỏi hướng hắn chắp tay, "được, đi đây."
Nghệ Nhàn tâm tình nặng nề đi một đoạn, không thấy tung tích người kia. Có thể thấy, đối phương thực sự muốn chơi trò mèo vờn chuột với nàng, nhưng vì cái gì a?
Cao nhân cổ quái?
Hay là có mục đích gì khác?
Cho dù là tình huống nào, đối với Nghệ Nhàn mà nói đều không phải tin gì tốt, chỉ nghe nói qua ngàn ngay bắt tặc, chưa nghe nói đến ngàn ngay đề phòng tặc. Nàng cho dù có thể thuấn di, thì có thể thuấn di tới đâu, huống chi, nàng còn phải chuyển nhà.
Chuyện quan trọng nhất, nàng nên bỏ qua điều không vui mà chạy trốn, một con đường không nhìn thấy cuối.
"Nghệ Nhàn, hẳn thả ngươi đi?"
"Đại khái a."
Nửa nén hương thời gian không tính là nhiều, cũng đủ cho Nghệ Nhàn chạy khỏi Thiên Lan Sơn, nhưng không đủ để Nghệ Nhàn qua hết đời này. Nghệ Nhàn lập tức mang theo Đoan Mộc Nhã các nàng về đến chỗ, tùy ý Đoan Mộc Nhã hỏi hồi lâu cũng không đáp lại một câu. Xa xa, một mảng lớn hỏa diễm đỏ rực chiếu sáng màn trời tối đen, phượng hoàng vẫn còn đang phóng hỏa linh, kiên trì muốn đem Thiên Lan Sơn đốt trụi, Tử Hàn đại sư tỷ cùng Lam Đồng đang còn chiến đấu, phía chân trời thỉnh thoảng có tiếng sấm vang lên, trời lại bắt đầu mưa, mưa như thác lũ cũng không tắt được lửa phượng hoàng.
"Đại sư tỷ, ta đã gây họa --"
"Ngươi!"
Nghênh tiếp Nghệ Nhàn chính là băng trùy của đại sư tỷ, đã ngộ này không khác gì Miên Hoa Đường. Băng trùy di chuyển, từ khắp nơi hướng về phía nàng đánh, Nghệ Nhàn tránh né chật vật, "đại sư tỷ, nửa nén hương không còn dư lại bao nhiêu, ngươi không chịu nghem thì xong đời a!"
Sắc mặt Tử Hàn âm trầm, toàn thân như vớt ra khỏi nước. Lam Đồng cũng không tốt hơn, là một đại sư thú ướt nhẹp, "làm sao vậy?"
Tử Hàn nghiến răng ken két, "nói!"
Nghệ Nhàn, "ta gặp một người, hắn cho ta thời gian nửa nén hương chạy trốn, hiện tại sắp hết rồi."
Tử Hàn, "..."
Lam Đồng nhíu mày, tiến đến bên người nàng ngửi một cái, "người nào?"
Đoan Mộc Nhã trợn to mắt, "hắn có ý gì?"
Còn có ý gì nữa? chắc chắn là thích đi săn rồi. Nhìn con mồi của mình chật vật chạy trốn, liều mạng giãy dụa, hắn như vương giả nắm cả thế giới trong tay, không nhanh không chậm đuổi theo phía sau, nhìn chuyện cười cứ vậy phát sinh, hành vi này mang lại cho hắn vô cảm giác vô thượng về sự ưu việt, một loại ác thú có thể khống chế mọi thứ trong tay....
Tử Hàn trợn mắt nhìn Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn tự biết đuối lý, "đại sư tỷ, kỳ thực ta là người bị hại."
Tử Hàn, "lại diễn!"
Ah hứ, nàng chỉ là không may mà thôi, đúng lúc đụng trúng họng súng người khác, coi như thành người chịu tội thay a. Nghệ Nhàn nhanh chóng đưa ra hai đáp án, "hoặc là các ngươi mau rời đi, hoặc là cùng chúng ta liều mạng một lần."
Nghệ Nhàn cũng không cần nghe đáp án của các nàng, tiểu đồng bọn không thể cách xa nàng được, bởi vì..... do khế ước quỷ quái này. Lam Đồng sẽ không rời khỏi nàng, Tiểu Nhã cũng không phải loại người như vậy, đại sư tỷ càng không thể lâm trận liền bỏ chạy, cho nên nàng nhân lúc đại sư tỷ chủa thả lôi linh mau nói, "không thể liều mạng, đánh không nổi. Được thì mượn huyễn thú dùng một lát, chuyện này phải giao cho đại sư tỷ ngươi -- ách, cùng Miên Hoa Đường rồi."
Ah, suýt chút lỡ miệng rồi.
Tử Hàn, "???"
Miên Hoa Đường liền hiểu ra, "tìm thịt thịt! ta biết!"
Nghệ Nhàn nhìn xung quanh một vòng, "Miên Hoa Đường, Tiểu Lam cùng Tiểu Nhã ta giao cho ngươi."
Tử Hàn nhìn nàng thật sâu liếc mắt, "ấu tể nhà mình thì tự mình mang, đừng hy vọng ta giúp ngươi trông. Còn cái thứ nửa này -- "
Nghi thức nhờ vả còn chưa kết thúc, người đã xuất hiện trong tầm mắt Nghệ Nhàn, chớp mắt đã đến trước mặt, những người con lại như lâm đại địch, Nghệ Nhàn cẩn thận so sánh, người này thuấn di tốc độ so với nàng còn sâu hơn, thảo nào vừa rồi còn dám ngông cuồng nói mấy lời đó, thì ra là có tiền vốn.
Hắn thấy mặt Nghệ Nhàn không đổi, chớp hạ mi, "ngươi không chạy?"
Nghệ Nhàn, "nhìn bộ dạng ngươi có vẻ rất thất vọng."
Người vô danh liền nở nụ cười, "không phải, ta chỉ hơi bất ngờ, tiểu cô nương ngươi thật biết điều."
Tử Hàn tay không xách người như xách gà đem Tiểu Lam bên cạnh Nghệ Nhàn cùng Đoan Mộc Nhã xách đi, sau đó không coi ai ra gì nói chuyện với Miên Hoa Đường, "đồ ngốc, chúng ta phải đi thôi."
Nghệ Nhàn nhếch khóe miệng, đại sư tỷ quả thật là người mạnh miệng mềm lòng a.
Chờ đại sư tỷ và Miên Hoa Đường đi xa, người vô danh thất vọng lắc đầu, "đã lâu ta không thấy long tộc rồi, không ngờ lại nhìn thấy ở đây."
Nghệ Nhàn, "..."
Người vô danh thấy vẻ mặt Nghệ Nhàn và Lam Đồng đạm nhiên, lại không nhịn được chớp mi, "các ngươi nhìn có vẻ không kinh ngạc, thì ra đã biết rõ. Đã như vậy.... ngươi cũng không khế ước nó? ha ha ha, ngươi thực sự luôn khiến ta kinh hỷ, hiện tại ta có chút thích ngươi rồi đó."
Nghệ Nhàn nắm chặt Lam Đồng, nàng không muốn có quá nhiều ánh mắt quan tâm, nhất là bị "thích", dù sao biếи ŧɦái vẫn là biếи ŧɦái, đại khái cũng không hiểu rõ, người và huyễn thú, ngoại trừ săn và bị săn, luôn có một lớp bụi trắng trong không gian sản sinh kẻ biếи ŧɦái không hiểu tình cảm, ở trong không gian này, người và huyễn thú đều có thể sống hòa bình với nhau, chính là bình đẳng.
"Chúng ta so một lần."
"Được."
Người vô danh cũng không cự tuyệt, Nghệ Nhàn liền đẩy Lam Đồng qua một bên, "ta biết, ta và hắn có chêch lệch bao nhiêu!"
Lam Đồng nhăn mi, ngoan ngoãn đứng một bên. Nghệ Nhàn lại cho nàng lui xuống lần nữa, cách xa chừng 1 thước, sau đó mới đem lực chú ý đến người trước mặt này, nàng dậm chân một cái, lôi vực dưới chân vừa xây liền xuất hiện, "đến!"
Người vô danh chỉ nhìn lướt qua, cùng dẫm chân xuống, rất nhẹ, nhẹ đến nỗi nếu Nghệ Nhàn không chăm chú theo dõi toàn thân của hắn, cũng không thể nhìn được trường bào của hắn có chút lay động nhỏ.
Cuồng phong tổi bay sợi tóc của Nghệ Nhàn, đột nhiên gió cuốn theo cát bụi khiến hai mắt không thể nhìn thấy được người trước mặt, cảm giác đau đớn vây quanh thân, Nghệ Nhàn chậm một nhịp mới ngửi được mùi máu.
Grừ --
Nghệ Nhàn có cảm giác bị người bóp cổ, đến cả hô hấp đều gian nan, không lẽ đây chính là chênh lệch của nàng và hắn, kiếm đến hơn cả một điểm. Trong lôi vực, trong lúc người vô danh nhíu mày, chân muốn chuyển về, một đạo quang chói mắt liền phóng đến, Quang Diễn ưu nhã bay trên không một vòng, tựa như mặt trời nhỏ tỏa quang nhiệt, vững vàng hạ trên đỉnh đầu Nghệ Nhàn, thay nàng chăn một phần nổi loạn, bên tai vẫn là tiếng gió gào thét, cảm giác đau đớn rõ ràng, các đốt ngón tay rung động kêu rắc rắc, Nghệ Nhàn có cảm giác đầu khớp xương đang bị gió thổi bẻ gãy đầy quỷ dị.
Người vô danh, "có thể tiếp được một chút của ta, khá đó."
Nghệ Nhàn cố gắng khống chế chân run rẩy, lần nữa nghênh tiếp cuồng phong cùng từng giọt mưa rơi xuống, "trời mưa, thật tốt."
Lồng năng lượng quang linh không chịu được cuồng phong phá hoại của đối phương, nhiều lần bị đánh vỡ, vết thương trên người Nghệ Nhàn ngày càng nhiều, vết thương theo tốc độ gió mà càng biến hóa lớn, ngoài trừ phòng ngự ra Nghệ Nhàn hầu như luống cuống chân tay, chứ nói gì là phản kích.
Loại cảm giác này là gì chứ?
Nghệ Nhàn tránh không được lại nhớ đến lần đầu khi gặp hình thể khổng lồ của đại sư tỷ, khi đó nàng chỉ là một cái quang linh phòng ngự sư, ngoại trừ phòng ngự ra, cũng chỉ có thể phản kích ít ỏi.... trong đầu nàng nhanh chóng hiện ra cuộc đối chiến phản kích khả năng xảy ra.
Hầu như là số không.
Nhưng không phải là không có một tia cơ hội nào.
Nghệ Nhàn phóng ra lôi tủy, tùy ý để du long bay lên không trung đón lấy mưa gió gầm thét, ngược gió mà bay lên. Người vô danh nhìn du long giữa không trung bay lên trời, vô cùng kinh ngạc bên dưới, vẻ mặt cổ quái, sau đó liền thấy tiếng sấm nhanh chóng kéo đến, cuối cùng nổ xuống trên đỉnh đầu Nghệ Nhàn, "..."
Chi thế mượn lôi, cơ hồ là thủ đoạn Nghệ Nhàn từng dùng.
Nghệ Nhàn tham lam hấp thụ lôi linh, cực nhanh ngưng tụ ra 5 viên quang lôi cầu, gian nan từ trong kẽ hở cuồng phong chạy ra, bộ dạng dáng thương như hài tử lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay, đang run run rẩy rẩy đánh người vô danh....