"Kéo bọn họ ra."
Thạch Giai nhìn thấy Tiểu Hồ Thanh bị ấu tể sư thú đè cắn, tâm đau muốn chết, vội vàng nhờ những người khác hỗ trợ, lúc này mới đem hai ấu tể đánh nhau kéo ra.
Dáng người ấu tể sư thú áp thấp người nhìn Tiểu Hồ Thanh gầm gừ, Tiểu Hồ Thanh cũng không nhịn, nghiêng mình lấy tư thế ra công kích, nếu không có Du Vũ cùng Thạch Giai một bên cản lại, sợ là sẽ thấy máu rồi.
Các thú nhân nghe tiếng mà đến, nhìn mỗi nhân tộc che chở ấu tể của mình còn có Hồ Mị Tử ngồi đó khóc đến lê hoa đái vũ, cùng Nghệ Nhàn đứng giữ ba làn mắt, Nghệ Nhàn thậm chí đến vị trí của mình cũng chưa từng chuyển dời, đang nhẹ nhàng vuốt ve tiểu gia hỏa như có như không tức giận đến run rẩy.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Là nàng!"
Hồ Mị Tử khóc lóc với một tráng hán, bộ dạng chim nhỏ nép người, ngón trỏ chỉ về hướng Nghệ Nhàn, ác nhân cáo trạng nói, "không biết nàng lấy gì đánh ta, đau quá, ta bị thương, hu hu."
Nghệ Nhàn không quan tâm liếc "chỗ đau" Hồ Mị Tử nói, mu bàn tay xanh tím, đại khái chắc do da thịt Hồ Mị Tử trắng thôi a, máu ứ cũng có thể nhìn thấy, xem ra hạ thủ có chút "nặng."
Vốn cổ thân thể này đã bị trọng thương hai lần, suýt thì chết luôn nàng có lòng rèn luyện thể lực, thì cũng chỉ có thể tiến hành theo chất lượng, phải thay đổi kiếp trước, Hồ Mị Tử này nhất định phải phế a.
"Nói bậy, rõ ràng là ngươi khi dễ Tiểu Lam trước."
"Thật sao?"
Hồ Mị Tử oán hận trừng mắt liếc Thạch Giai dám xen vào việc người khác, ủy khuất khóc hu hu kể lể, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại như hoa dính đầy nước mắt, khiến người thương tâm, "Miêu Miêu muốn mượn quả cầu trong tay tiểu tể tử chơi một chút, nhưng nàng không chịu cho, còn cắn ta một cái, nhìn đi, dấu răng vẫn còn a."
Nói là dấu răng, kỳ thực cùng chỉ cỡ như ngón áp út, xem ra là tiểu gia hỏa bị chọc giận nên mới liều mạng cắn nàng một cái a.
Ánh mắt Nghệ Nhàn nhìn tứ phía, phát hiện bánh trôi luôn bên cạnh tiểu gia hỏa lại không biết chạy đi đâu rồi, không biết có nhân cơ hội này bỏ trốn hay không? dù sao bên cạnh chính là sông a, đúng là hỏng bét rồi.
Tiểu gia hỏa ngao ô kêu một tiếng, đối với lời nói Hồ Mị Tử biểu thị kháng nghị.
Thạch Giai cố gắng nâng Tiểu Hồ Thanh, hạ giọng đem đầu đuôi sự tình kể lại, "Nghệ Nhàn, hiện tại phải làm sao đây? Hồ Thanh bọn họ vẫn chưa quay lại?"
Bình thường lúc nghỉ ngơi, rất nhiều ấu tể đều nhìn thấy tiểu gia hỏa đuổi theo bánh trôi chơi, đối với quả cầu bánh trôi này rất chú ý và yêu thích. Hôm nay Nghệ Nhàn lại dùng bánh trôi thể hiện thiên phú của nó, càng chọc người đỏ mắt, cái này không nói lại khiến Hồ Mị Tử cùng ấu tể sư thú nhà nàng kéo đến.
Nói sâu xa thì ấu tể sư thú này là lớn tuổi nhất trong đám ấu tể hiện tại, 10 tuổi mới trắc thí được thiên phú, trong một cái thành nhỏ cũng coi là người nổi bật, nhưng đưa đến chỗ khác thì không chắc, ngược lại tiểu gia hỏa mới ba tuổi thì sức mạnh cùng tốc độ công kích cũng đủ cho thấy thiên phú cực lớn, hai ngươi đấu đôi với nhau thì sự chênh lệch sẽ hiện ra ngay.
"Đừng khóc, đừng khóc, mắt sẽ sưng lên a."
"Hu hu hu, người ta đau quá a, ngươi nhìn Miêu Miêu đi, hắn bị con tiểu hồ ly kia cào đến da tróc thịt bong rồi, ngươi nhất định phải thay mẫu tử chúng ta lấy lại công đạo a."
Hồ Mị Tử được tráng hán an ủi, ủy khuất lại khóc nhiều thêm, Nghệ Nhàn một bên nghe tiếng khóc nàng ẻo lả, da gà nổi lên rơi đầy đất, nàng nghĩ thầm Thạch Giai căn bản nói sai rồi, cái này mà Hồ Mị Tử cái gì a, rõ ràng là một đóa Bạch Liên Hoa a.
Thạch Giai bị những lời này của nàng làm cho tức giận toàn thân run lên, vốn móng chân sau tiểu hồ thanh nhà nàng còn đang chảy máu, đi đường cũng phải thụt thò loạng choạng, "ngươi ngươi --"
Nghệ Nhàn trấn an nàng, "trước cầm máu cho Tiểu Thanh đi, không thể chậm trễ được."
Thạch Giai có chút lo lắng nhìn nàng, "vậy ngươi.... cẩn thận."
Nghệ Nhàn gật đầu, có nhiều người ở đây như vậy, Hồ Mị Tử này có độc ác hơn cũng không thể lấy mạng nàng được, nói đến nàng cũng không sợ lớn a.
Sư Phong ôm tiểu kiều thê một hồi trấn an, sau đó mới nhớ đến Nghệ Nhàn đi nhanh một bước hào khí vạn trượng, "quả cầu gì đó ngươi nói, cần dùng bao nhiêu thứ mới nhường cho chúng ta được?"
Cái miệng này, đúng là kiểu nhà giàu mới nổi không hiểu chuyện a, Nghệ Nhàn bất đắc dĩ nàng liếc mắt liền thấy bạch liên hoa đang lén ném cho nàng một cái ánh mắt khinh miệt, "ngươi mở điều kiện gì, ta cũng không đổi."
Bạch liên hoa vừa nghe, kéo Sư Phong lại hu hu giả khóc nói, "Phong, ngươi xem, nàng thật xấu."
Nghệ Nhàn tức đến xám mặt, cố nhịn một chút nói, "chúng ta tạm không nói đến chuyện quả cầu, hôm nay nói đến việc lớn khi dễ nhỏ, ngươi nói cái điều lệ này chúng ta phải làm sao đây?"
Nào có việc khi dễ xong thì im hơi lặng tiếng a, đây cũng không phải tác phong Nghệ Nhàn.
Sư Phong trừng to mắt, có chút kinh người giọng cũng lớn hơn, "cái gì, cái gì điều lệ?"
Nghệ Nhàn tiên lễ hậu binh, đẩy từng cái một ra, "thứ nhất là Tiểu Hồ Thanh, móng sau bị ấu tể nhà ngươi cắn bị thương, làm sao bồi thường đây? thứ hai, các ngươi một lớn một nhỏ khi dễ tiểu Lam nhà ta, quả cầu của chúng ta cũng mất luôn, việc này phải làm sao đây? Tiểu Lam nhà chúng ta chỉ mới 3 tuổi, lại bị cái nhân tộc bên cạnh ngươi bóp cổ ném xuống đất, tính sổ mấy chuyện này lại ngươi dự định giải quyết thế nào?"
Nghệ Nhàn cũng không biết các thú nhân định giá tính như thế nào? nàng thà để hai người cự tuyệt đền cho nàng, nhưng phải đứng đó cho nàng chửi mắng một trận cho hết giận.
"Hu hu, Phong, ngươi xem nàng a, nàng nàng, nàng sao có thể khi dễ chúng ta như vậy?"
"Quyết đấu!"
Nghệ Nhàn men theo tiếng nhìn lại, Lam Đồng đẩy đám người ra, lạnh lùng nhìn chăm chú Sư Phong cùng bạch liên hoa trong ngực hắn, đi nhanh đến bên cạnh Nghệ Nhàn, "không sao chứ?"
Nghệ Nhàn nhìn nàng, nghĩ thầm, lần này đúng là đến nhanh thật, "quyết đấu thế nào?"
Lam Đồng sờ đầu tiểu gia hỏa một cái, tiểu gia hỏa ủy khuất ngao ô ngao ô, nàng nhìn Sư Phong nói,"ta và hắn quyết đấu."
Thú nhân đa phần đều háo chiến, Lam Đồng vừa hạ chiến thú Sư Phong liền ma sát hai tay đáp lại. Hai sư thú uy phong lẫm lẫm quyết đấu, trong đó còn có một chỉ mẫu sư thú, khiến mọi người vây quanh xem không nói, đến cả Lục đại nhân cả hành trình đều lười xuống đất cũng bị hấp dẫn đi đến xem, ngoại trừ chuyện đó ra còn có vài vị đại nhân bên ngoài khác đến, có người nói bọn họ đều đi khắp nơi vơ vét ấu tể thiên phú đến, không hẹn mà cùng đường trở về.
Nghệ Nhàn ôm tiểu gia hỏa thối lui đến một chỗ an toàn, tiểu gia hỏa ở trong ngực nàng thò cái đầu nhỏ ra, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lam Đồng, nãi thanh nãi khí kêu ô ô, tựa như đang trợ uy cho Lam Đồng.
Nghệ Nhàn nhìn nàng phát hiện tiểu gia hỏa rất chăm chú nhìn chằm chằm chiến trường, nàng có cảm giác không ổn, lỡ như vật nhỏ này sau khi lớn có cùng một đức hạnh như Lam Đồng thì phải làm sao đây a?
"Oa, ra chiêu rồi."
"Cái gọi là Lam Đồng này cũng có chút bản lĩnh a."
"Không ngờ, trong cái thành nhỏ xa xôi lại bồi dưỡng được một sư thú ưu chất như vậy."
"Ah" Lục đại nhân khẽ xì một tiếng, không biết có phải đang giễu cợt Lam Đồng hay không, hay là đang trào phúng kẻ nói chuyện.
...
Nghệ Nhàn nhìn hai chỉ thú trong sân, tựa như đang trở lại thời điểm xem world cup, bên tai là đủ loại âm thanh ồn ào la hét hưng phấn. Nhưng dưới cái nhìn của nàng, chỉ là hai con thú lớn đánh nhau, ngươi cào ta một cái, ta cắn ngươi một cái, từng chiêu mặc dù hung hiểm, nhưng lực phòng ngự của thú nhân cũng không phải trưng bày cho có, kiểu cắn thương này nếu là nhân tộc bị trúng khẳng định chỉ có chết.
Nhưng Nghệ Nhàn nhìn thấy được, Lam Đồng căn bản không xuất ra ngoan chiêu như khi đánh nhau với bán thú nhân, ah tựa như sư tử chơi đánh cầu trêu chọc đối phương.
Điều khiến nàng nghĩ mãi không hiểu là Lam Đồng không phải sư thú, ngoại trừ sở hữu bề ngoài giống hệt sư thú nhưng nàng khác biệt với đám sư thú chính là còn có thêm một đôi cánh có thể tự do bay lượn.
Nghệ Nhàn cũng đã thấy qua hai lần, nghĩ đến lần trước các nàng bị đám thú bao vây Lam Đồng thà một tay ôm nàng leo lên vách đá chứ không hề ở trước mặt đồng bọn mà bay lên vách đá trước.
Nghĩ vậy, Nghệ Nhàn cảm giác Lam Đồng có bí mật đang giấu, bí mật này hẳn là không thể nói cho nàng biết trước mặt mọi người vì nó có liên quan đến đôi cánh này.
"Ngao ô ngao ô."
Tiểu gia hỏa khó hiểu quay đầu nhìn Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn sờ nửa ngày, cũng không thấy sau lưng tiểu gia hỏa nhô lên cục thịt nào, không lẽ tiểu gia hỏa không có di truyền đôi cánh giống Lam Đồng?
Lam Đồng trêu chọc một hồi, liền phi qua một cái áp đảo sư thú, móng vuốt sắc bén nhô ra khó khăn lắm mới để lên cổ hắn, nhanh chóng kết thúc trận đấu nhàm chán này.
Nghệ Nhàn nhìn thoáng qua bạch liên hoa kia, lúc này bạch liên hoa không khóc nữa mà vẻ mặt khiếp sợ nhìn cuộc chiến trước mắt này, bộ dạng hình như đang chịu đả kích.
Chờ bọn họ biến về hình người Sư Phong thản nhiên, "ta thua."
Lam Đồng không để ý, đi thẳng đến trước mặt Nghệ Nhàn, tiếp tiểu gia hỏa. Nghệ Nhàn mở miệng cuối cùng lại không nói gì, dù sao giữa thú nhân cũng sẽ có cách xử lý, nàng chỉ là nô ɭệ không có quyền tham dự vào, nhưng cũng cảm thấy có chút bực bội.
Trước khi đi, Sư Phong chủ động đem 10 tấm da thú đi tặng, làm lễ bồi lần này, Lam Đồng vui vẻ nhận còn phân bốn tấm da thú hoàn chỉnh có một nhà Hồ Thanh.
Duy nhất chuyện khiến Nghệ Nhàn khó chịu chính là, các nàng tìm không được bánh trôi, tiểu gia hỏa vì mất bạn chơi ngao ô ô kêu hết mấy ngày.
****
Chờ đến Qua Tháp thành, đại chiến giữa Lam Đồng và Sư Phong anh dũng được loan truyền đi, Nghệ Nhàn cảm giác ánh mắt đám cư dân trong Qua Tháp thành này nhìn các nàng rất là kỳ quái, sau đó mới biết được đó là ánh mắt tôn sùng, thú nhân kính anh hùng, cho dù là công hay mẫu.
Đương nhiên, nương theo đó là những cuộc khiêu chiến không ngừng.
Nghệ Nhàn hậu trị hậu giác mới phản ứng được, "là ngươi cố ý?"
Lam Đồng khí hiểu, ".... nói vậy là sao?"
Nghệ Nhàn hồ nghi nhìn chằm chằm gia súc này, dĩ nhiên không chút sơ hở nào trên khuôn mặt hoàn mỹ kia, nàng nghĩ không lẽ do nàng suy nghĩ nhiều?
Có thể chỉ là trùng hợp?