"Dĩ nhiên."
Đôi cánh đen sau lưng Nghệ Nhàn đã có thể thu hồi vào trong cơ thể, khi nàng một mình tự do bay cao, đem nó thu hồi vào cơ thể cũng đã nằm trong dự liệu, nàng ôm lấy Nhị Lam không biết buồn chỉ cười ngây ngô, "có chuyện còn chưa làm đang chờ ta, ngươi thì sao, cùng Bạch Tinh có tính toán gì chưa?"
Nàng gần đây mới hiểu, Tạ Tần Tuyên cũng bị ép đi con đường giống như là Tạ Đồng năm đó, gặp chuyện cũng không giống Tạ Đồng, Tạ Đồng ra ngoài rèn luyện thì gặp được người yêu, hai người yêu nhau, sau đó nàng mới biết người mình yêu là một con huyễn thú. Còn Bạch Tinh là bị Tạ gia bắt về từ nhỏ, chịu mọi cực khổ, Tạ Tần Tuyên đều nhìn thấy được, sau đó nàng giúp Bạch Tinh trốn đi, khi Nghệ Nhàn lần đầu gặp Bạch Tinh ở Huyễn Thú Cốc còn có Tạ Tần Tuyên khi đó cũng bị Tạ gia lợi dụng để bắt Bạch Tinh về.
Nhưng mà, lại bị Nghệ Nhàn phá đám.
Tạ Tần Tuyên tận mắt nhìn thấy mấy năm gần đây Tạ gia lại dùng thêm thủ đoạn với huyễn thú, lâu ngày, trong lòng cũng đã nghĩ đến chuyện khác, đối với việc làm của Tạ gia vô cùng thất vọng, "Tạ gia cũng không đơn giản như ngươi nghĩ, ta cảm giác lão thái gia nhận ngươi quay về là có mục đích riêng, hoặc là có ý định với người thân của ngươi hoặc ấu tể."
Đối với Tạ Tần Tuyên, Nghệ Nhàn mang Nhị Lam mới sinh về, đơn giản là đưa dê vào miệng cọp.
Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm Bạch Tinh một bên lại suy nghĩ, "ngươi có biết năm đó lão thái gia đã làm gì với Bạch Tinh không?"
Tạ Tần Tuyên chần chờ một hồi, "ta chỉ biết bọn họ cố gắng thuần hóa."
Sự thuần hóa này so với huyễn thú khế ước của ngự thú sư còn ác hơn, nhìn bề ngoài thì chỉ là nuôi dưỡng cho nghe lời, thực chất là muốn loại bỏ thú tính trên người huyễn thú, chỉ cần chỉ một ngón tay sai bảo thì chúng phải làm như là chó.
Trong mắt Tạ Tần Tuyên, Bạch Tinh khi đó là một trong những huyễn thú phản nghịch nhất, bề ngoài thì phục tùng, nhưng khi mọi người không phòng bị, thì sẽ bất thình lình cho ngươi một ngụm, một ngụm hung ác nguy hiểm.
Cho nên, chịu khổ cũng rất nhiều.
Phần lớn thời gian Tạ Tần Tuyên lại bị ngăn ở ngoài, căn bản không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy có nhiều huyễn thú không thuần hóa được máu me đầm đìa được mang ra, không còn hơi thở. Cũng không biết Bạch Tinh năm đó bị tạ hại như thế nào, đến nay vẫn chưa biến hình người, mà cũng không nói ra được mọi chuyên năm đó phải chịu.
Trước kia là Tạ Tần Tuyên có thiện ý với Bạch Tinh, luôn lén mang đồ ăn cho tiểu bạch hổ này, lâu ngày Bạch Tinh đối với nàng có loại tình cảm khác.
Tạ Tần Tuyên nhắm hai mắt, không phải nhớ lại những vết thương máu, những nỗi đau nhức của nàng, nó không chỉ đau trên thân thể, nàng rất nhanh thu liễm cảm xúc, chỉ chọn ra những chuyện nàng cảm thấy kỳ quái, "chuyện của ta và Bạch Tinh hắn hình như chỉ nhắm một mắt mở một mắt, ta cẩn thận nghĩ lại, cảm giác có gì đó ở sau lưng hắn trợ giúp. Cho nên, ta vẫn luôn tìm nhị tỷ."
Tạ Đồng, cũng chính là nương của nguyên thân.
Bạch Tinh dường như cảm nhận được tâm tình đau khổ của nàng, cố ý cúi đầu xuống, nhẹ dùng đỉnh đầu cọ lòng bàn tay nàng.
Tạ Tần Tuyên lắc đầu, biểu thị mình không sao, "nếu ngươi thực sự muốn quay về, thì nên đề phòng hắn."
Hắn, dĩ nhiên chính là ngoại tổ của Nghệ Nhàn, là lão thái gia của Tạ gia, không lâu sau, tình cảm của Tạ Tần Tuyên đối với hắn vô cùng nhạt nhòa. Vì nữ nhi ở Tạ gia nhiều, hắn chỉ chọn ra những người tốt nhất.... cho đến khi chuyện của nàng và Bạch Tinh bị lộ, hắn mới cho chút thương hại.
Nghệ Nhàn hiểu rõ, nàng đã sớm cảm thấy lão thái gia không bình thường, "Tần Tuyên tỷ, ngươi có biết những người khác có ai là tỷ muội song sinh không?"
Tạ Tần Tuyên sửng sốt một hồi, "cái này, chắc là không có, Nghệ Nhàn sao ngươi đột nhiên lại hỏi như vậy?"
Nhìn bộ dạng đối phương mờ mịt, hơn phân nửa là không biết gì. Nghệ Nhàn âm thầm suy nghĩ, hay là nên đem chuyện phát sinh trên người Lạc Nguyệt Dao nói cho nàng biết, mắc công lại thêm phiền, "nếu ngươi muốn giúp Bạch Tinh biến hình người như đã nói, lại không biết dùng cách gì, có thể đến Tinh Linh tộc, ở rừng Ai Nhĩ Pháp thử xem."
Rừng Ai Nhĩ Pháp có bà bà tiên tri, đại khái có thể chỉ điểm một chút cho ngươi.
Nắm đó, nàng đánh bậy mang theo Tiểu Nhã vào rừng Ai Nhĩ Pháp sống một thời gian, tại đó trong quả cầu đầy năng lượng thần khí lại nhìn thấy hai người trong tương lai.....
Nghĩ lại, Nghệ Nhàn theo bản năng nhìn Nhị Lam trong ngực, tiểu tử cười ha ha, lộ ra cái răng nhỏ trong miệng, đúng là bộ dạng không tim không phổi.
Mấy ngày nay nàng để Tạ Tần Tuyên ôm nhiều nhất.
Còn lại, Lam Đồng bế nàng cũng không cho, hừ hừ khó chịu không yên. Tiểu Lam nhìn thấy Nhịlam cũng bỏ chạy, sống chết không muốn ở chung với hài tử này.
So với Tiểu Lam trước kia hay dính người, Nghệ Nhàn cảm thây đau lòng cho Nhị Lam, "coi như nhờ ngươi là bảo mẫu."
Tạ Tần Tuyên dở khóc dở cười, "đừng có ngốc, đến khi đó nhị tỷ quay về sợ là sẽ tính sổ với ta."
Tạ Đồng, mất tích cũng hai mươi mấy năm, chỉ có người thân nhất mới tin nàng còn sống.
Nghệ Nhàn cũng không quan tâm cái này, đem một nhà bốn người đến Gi áng Thanh trấn, nàng mất tích nhiều ngày, Gi áng Thanh trấn cũng náo nhiệt, người qua lại so với bình thường cũng nhiều hơn, thậm chí có người còn đặt cược, người cầm bản đồ của Tuyên Di đến Húc Long Trì rèn luyện chín phần không quay về được, còn có một số không chiuh thua, vùi đầu tìm trong rừng. Người quay về thì muốn biết kết quả, cho nên tụ lại đây chờ người rèn luyện thành công quay về.
Chờ a chờ, chờ đến khi tam tiểu thư Tạ gia mang theo hai lớn một nhỏm còn có đứa nhỏ bế trên tay về.
"Tam tiểu thư, lão thái gia hắn..... hài tử này là--"
"Nhặt được trong rừng, thấy nó đáng thương không chỗ dung thân, nên mang về." Nghệ Nhàn nhìn chằm chú biểu tình của Nhị Lam, nàng vừa nói xong, Nhị Lam hơi nhíu chân mày lại, cái miệng nhỏ chu lên, vẻ mặt đáng thương ủy khuất, Nghệ Nhàn phát hiện chỉ số IQ của đứa nhỏ này khác với chỉ số IQ của đứa trẻ bình thường.
"...." Lam Đồng tức đen mặt.
Tuyên Di nghẹn lời, thấy Nghệ Nhàn vui vẻ chọc hài tử, nhịn không được nghiêng người nhìn hài tử trong ngực nàng, đôi mắt đen sáng ngời trong như nước, khiến người ta nhìn cũng thấy yêu thích.
"Xem ra ngươi là người duy nhất tìm được Húc Long Trì, còn thuận lợi thăng lên nhân cấp, không hổ là người ta nhìn trúng."
Âm thanh như lưỡi dao sắc bén, nháy mắt phá vỡ mọi hình ảnh ấm áp, Nghệ Nhàn vô ý thức ôm chặt Nhị Lam trong lòng, trong lúc tiểu gia hỏa còn chưa kịp gào khóc thì vội nhét vào ngực Miên Hoa Đường.
Miên Hoa Đường chưa bao giờ ôm hài tử nhỏ cũng sửng sốt một chút, hơn nữa hai tay cũng không biết nên ôm thế nào, nhìn qua lại thấy Nghệ Nhàn không rảnh nhìn bên này, nên cũng nhẹ nhàng tiếp lấy.
Ha ha ha.
Tiểu gia hỏa đổi dạng, mặt mày vui vẻ, miệng nhỏ nhe ra cũng không có răng.
Miên Hoa Đường cũng hiểu được tiểu gia hỏa đang vui vẻ, Tiểu Lam nhón chân rướn cổ muốn xem.
Lam Đồng nhìn thấy Nghệ Nhàn đang khẩn trương khi lão thái gia đi đến, đem đám giả hỏa không biết nguy hiểm che sau lưng, "hắn sao lại ở đây?"
Từ Giáng Thanh trấn đến Tạ gia cũng đi một đoạn đường dài, nhưng chỉ trong vài ngày đã đến, ngoại trừ có bản lĩnh thuấn di như Nghệ Nhàn, còn không thì mượn năng lượng khế ước của huyễn thú, còn không thì lão thái gia vẫn luôn đi theo các nàng....
Lão thái gia liếc nhìn tiểu hài ngoan ngoãn trong tay Miên Hoa Đường, "dĩ nhiên là lo lắng cho các ngươi, rèn luyện lần này chủ yếu là để Nhàn nhi ngươi tu luyện được tốt hơn, tranh thủ sớm đột phá lên thần cấp. So với dự đoán có chút sai, nhưng Nhàn Nhi ngươi làm rất khá."
Nghệ Nhàn được khen lông mao dựng đứng, "... kỳ thực các ngươi cũng biết rõ Húc Long Trì ở đây, rèn luyện lần này chỉ là ngụy trạng, làm vậy để --"
Lão thái gia nhìn nàng khích lệ, "Nhàn nhi cảm thấy vì cái gì?"
Dĩ nhiên là muốn nàng phóng thích năng lực huyết mạch của mình, Tiểu Vân dẫn đường là vì Húc Long Trì vốn ở trong Huyễn Thú Cốc, nếu không có người giúp, người bình thường cũng khó mà tìm được.
Đám huyễn thú cũng biết thiếu nàng một phần ân tình, nên dẫn nàng đến Húc Long Trì, lại không ngờ bị dính bẫy.
Nghệ Nhàn mãi vẫn chưa mở miệng, lão thái gia đứng dậy, mắt nhìn vào Nhị Lam đang ở trong tay Miên Hoa Đường, "ôm hài tử đến cho ta xem."
Chát --
Nghệ Nhàn rút đả thần tiên ra, nhìn ánh mắt lão thái gia lạnh lùng ác ý, "ta còn một chuyện chưa nghĩ ra, cần ngươi giải thích cho ta."
Lão thái gia thờ ơ đứng dậy, "ah?"
Nghệ Nhàn chỉ mình và Lam Đồng, "nương thân và cha ta, Tạ Tần Tuyên và Bạch Tinh, còn có chuyện ta bị bán đến thú nhân tộc..... mấy chuyện này đều do ngươi tạo ra, đúng không?"
Tạ Tần Tuyên và Bạch Tinh từng có một đứa nhỏ, đáng tiếc đã chết. Sự tàn nhẫn khiến nàng thay đổi, cho nên khi nhìn thấy Tiểu Lam cũng không từ thủ đoạn.....
Nghệ Nhàn không muốn vạch sẹo người, nhưng có nhiều vấn đề nàng vẫn không rõ, như là ánh mắt lão thái gia thỉnh thoảng lại nhìn nàng, rồi Tiểu Lam, hiện tại là đến Nhị Lam. Nực cười, nàng còn tưởng mình giấu rất tốt a.
Nghe chuyện Tạ Tần Tuyên nói về quá khứ, nàng chợt phát hiện một điều kinh khủng như nhau.
Các nàng đều là hỗn huyết do người và thú nhân hoặc huyễn thú sinh ra.
Mặc dù nàng được ký thác kỳ vọng, cũng chỉ do nàng nhận được ưu thế từ cha mẹ nguyên thân, nàng là trường hợp đặc biệt duy nhất.
Còn hài tử nàng sinh ra, e là có thiên phú hoàn mỹ của nàng và Lam Đồng, cho dù là huyễn thú hay thú nhân, chỉ cần có thiên phú tốt, đối với tên biếи ŧɦái này mà nói, đều vô cùng giá trị.