"Cung nghênh tiểu thư."
"Cung nghênh tiểu thư."
....
Các lão nhìn thấy thái độ Thời Thất mềm xuống, âm thầm thở phào một cái.
Đám huyễn thú trước đó bị Miên Hoa Đường xếp thành một đống cao đạp dưới chân, nhao nhao biến hình ngươi, từng con mệt mỏi không sức, đầu lưỡi như bị thắt lại, nói lắp, bất quá Nghệ Nhàn vẫn nghe hiểu được, nàng để Lam Đồng xuống, "dẫn đường."
Lọt vào tầm mắt là những bụi cây cao vút, đều là những cây thông to lớn, so với đám người cây trước đó khác hoàn toàn, thân chúng thô to chừng 15 người vây quanh, trên những nhánh cây lớn còn móc thêm nhiều cái nhà gỗ, có vài ấu tể nho nhỏ chợt thò đầu ra xem, tò mò nhìn đoàn người các nàng.
"Hắc."
"Miên Hoa Đường, đừng dọa bọn họ."
Mặc dù Nghệ Nhàn đã nói trước, nhưng không thể cản được tốc độ cực nhanh của Miên Hoa Đường, đến cả Thời Thất dẫn đường cũng không không kịp phản ứng, Miên Hoa Đường xách một ấu tể lớn bằng bàn tay, bộ lông ướt nhẹp dính sát người, đôi cánh nhỏ trên lưng vì sợ mà co rút lại, đón gió lạnh run lên.
"Nha."
"Nhìn có vẻ mới sinh không lâu, Miên Hoa Đường, mau đưa nó về."
Miên Hoa Đường tiếc hận lắc lắc, thấy Tiểu Lam trừng to mắt tò mò nhìn, liền đưa con chim nhỏ cho Tiểu Lam, nếu không phải Nghệ Nhàn nhanh tay, tiểu trảo của Tiểu Lam cũng thò qua rồi, "Các lão, làm phiền."
Cổ tay Miên Hoa Đường bị đau, con chim trong tay bị ném lên trời, Các lão tiếp được, còn Nhị Lam lại bay về ngực Miên Hoa Đường, còn bị cười ha ha đến không có lương tâm, con chim không may trong tay Miên Hoa Đường được đám người quen mang về ổ.
"Nhị Lam tạm giao cho ngươi chăm sóc."
"Ah...."
Miên Hoa Đường nhíu mày, chọt chọt Nhị Lam trong ngực, không vui.
Thời Thất sớm lưu ý đến Miên Hoa Đường, hiện giờ chỉ chớp mắt, không nói gì tiếp tục dẫn đường.
Đi qua một cánh rừng, đường phái trước rộng rãi, nhà ở cũng có thứ tự, giống Gi áng Thanh trấn ở đó vài phần, khi các nàng đi ngang qua, đám huyễn thú đầy dáng vẻ từ trong phòng đi ra, ánh mắt cảnh giác nhìn đám người Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn nhìn quanh một vòng, lại thấy được cánh cửa quen thuộc.
Các lão cũng chú ý đến tâm tình Nghệ Nhàn, "tiểu thư nghĩ không sai, lối vào Vãng Sinh Chi Địa là dựa theo cánh lối vào ở Tinh Linh tộc mà làm, năm đó đại nhân vì an trí cho đám ấu tể cũng mất một hồi công phu, sau đó đại nhân vì phu nhân và tiểu thư mà xây một gian nhà nhân tộc, qua thời gian dài, thì biến thành bộ dạng như vậy."
Nghệ Nhàn có chút suy nghĩ, "chủng tộc bất đồng, không sợ đánh nhau sao?"
Vạn vật luông có tương sinh tương khắc.
Tựa như con chim nhỏ vừa rồi, thiên địch của chúng là thú bò, ở chung với nhau, không sợ bị miêu thú là huyễn thú khác ngậm đi sao?"
Thời Thất giễu cợt, "ấu tể mất đi thân nhân thì không có tư cách chọn ba lấy bốn, chúng nó không giống tiểu thư ngươi, từ nhỏ mệnh đã tốt, lại ăn ngon, sao mà biết được tâm tình của chúng nó."
Các lão. "Thời Thất!"
Thời Thất trợn mắt trừng lại, "sao hả, lẽ nào ta nói không đúng? ấu tể ở Vãng Sinh Chi Địa, không phải đều là cá lọt lưới của Tạ gia sao?"
Nghệ Nhàn cũng không để ý đến ngữ điệu âm dương quái khí của hắn, thù huyễn thú tộc với Tạ gia là không độ trời chung, một đôi lời của nàng cũng không đủ hòa giải, "hình như ngươi đã quên có một số ấu tể ở Vãng Sinh Chi Địa này là do Tạ Đồng cứu về?"
Vãng Sinh Chi Địa, là nơi sinh ra và hướng đến hy vong.
Thời Hoài cùng Tạ Đồng dưới mắt Tạ gia có thể tạo được một thế ngoại đào viên như vậy, đúng là không dễ.
"Huống chi, lão thái gia Tạ gia các ngươi hận nhất đã bị ta gϊếŧ rồi."
"Cái gì!"
Thời Thât vẻ mặt khiếp sợ, mắt lộ nghi quang.
Các lão nhanh chóng làm chứng, "tiểu thư nói những lời đó là thật."
Hiện tại có nhiều việc hắn vẫn không rõ, nhưng lão thái gia chết là hắn trận mắt nhìn thấy.
Ánh mắt Thời Thất cùng đám huyễn thú "hộ tống" các nàng đi cũng dại ra, lão thái gia Tạ gia là nhân vật khiến mọi người ở Vãng Sinh Chi Địa này phẫn hận không thôi, cũng là mục tiêu ngoài tầm với của bọn chúng. Mấy năm gần đây, ở Vãng Sinh Chi Địa không phải là không có huyễn thú xúc động, lập nhóm đo gϊếŧ lão thái gia kia, nhưng cũng không quay về được. Lâu ngày, hắn trở thành mục tiêu đám huyễn thú coi như không thể đến gần.
Nghệ Nhàn, "tìm cho ta một chỗ, ta an trí cho Lam Đồng."
Các lão liên tục xác nhận, rất nhanh đem Nghệ Nhàn các nàng đến một nơi có dòng nước, một căn nhà trúc quen thuộc liền xuất hiện trước mặt mọi người, nếu Lam Đồng thanh tỉnh sợ là kinh ngạc không thôi. Các lão vội đưa Nghệ Nhàn vào nhà, nhất thời không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của Nghệ Nhàn, "tiểu thư, nơi này chính là chỗ ở của đại nhân và phu nhân năm đó."
Nghệ Nhàn sợ hãi đi theo, cũng may mở cửa trúc ra không nhìn thấy bốn con rối, nếu không nàng còn hoài nghi có phải mình còn đang ở trong ký ức của thần cốt tiền bối a, "Lam Đồng trúng mị thuật thì giải thế nào?"
Thời Thất cũng thay đổi thái độ châm chọc khiêu khích trước đó, "tiểu thư, để ta làm."
Nghệ Nhàn có chút do dự.
Các lão, "tiểu thư yên tâm, không sao đâu."
Cởi chuông thì tìm người buộc chuông.
Ở phương diện này, Nghệ Nhàn cũng không muốn Lam Đồng lưu lại di chứng, sớm biết loài rắn nguy hiểm như vậy, nàng nên cảnh giác từ trước a.
Thời Thất nhìn mọi người ở đây, đám huyễn thú tự giác rời đi, đến cả Các lão cũng tự mình đóng cửa lại, "lúc Thời Thất hóa giải mị thuật không muốn có người nhìn thấy."
Nghệ Nhàn, "ta phải ở lại."
Miên Hoa Đường ôm Nhị lam đúng ở cửa nha nha nói gì đó, thỉnh thoảng có tung lên trời, căn bản không quan tâm bên này. Tiểu Lam thỉnh thoảng lại dùng trảo cào Lam Đồng một cái, dường như đang quan sát khi nào mẫu thân nàng tỉnh. Thời Thất thấy thái độ Nghệ Nhàn kiên quyết, cũng không nói gì. Đôi mắt yêu dị đột nhiên biến sắc, Lam Đồng nhìn hắn chằm chằm cũng từ từ tỉnh lại, đôi mắt nặng nề thiếu đi thuần khiết trước đó, có vẻ mơ màng, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm một chỗ.
Nghệ Nhàn vươn tay chọc chọc, đối phương cũng không có phản ứng.
Bàn tay Thời Thất ở trước mặt Lam Đồng lay lay, trên giữa cái trán trắng tinh gợi cảm chợt nứt ra một cái lỗ bằng ngón tay, một con mắt không khác người thường lộ ra, may là Nghệ Nhàn có chuẩn bị trước tinh thần, nhưng cũng bị cảnh tượng này dọa cho hết hồn.
Con mắt kia chuyển động ba lần trái phải, ánh mắt Lam Đồng trống rống lại có thêm chút thần thái.
"Đừng --"
"Thịch thịch!"
Có lẽ vừa mở mắt liền nhìn thấy Thời Thất, Lam Đồng vẫn cảnh giác không thay đổi, một vuốt vung lên, Thời Thất không kịp phòng bị, ngực suýt bị Lam Đồng cào rách, ngã từ trên giường xuống, Nghệ Nhàn túm lại một tay Lam Đồng đang định truy kích, "nhìn cho rõ, là ta, hắn trước mắt không muốn ăn đòn."
Cho dù có ăn đòn, thì lần này chính là giáo huấn.
Lam Đồng hơi chớp mắt, nhìn thấy rõ người trước mắt, đột nhiên phát hiện mình đang ở nơi quen thuộc, nàng sửng sốt một hồi, "nơi này, chúng ta lại quay về?"
Nghệ Nhàn, "cũng không phải."
Thần cốt truyền thừa đã được nàng và Lam Đồng tiếp nhận, trừ phi thời không quay ngược, cho dù có thì không thể quay về chỗ đó được. Mơ màng ban đầu cũng từng chút tiêu giảm, thay vào đó là nghi hoặc, sao lại có hai nơi giống nhau như vậy?
Thật kỳ quái.
Thời Thất không biết các nàng đang nói gì, trong lòng đang còn sợ hãi tim cũng bị lệch đi, nếu không phải hắn né nhanh, sợ là không còn mạng rồi, "tiểu thư."
Nghệ Nhàn thấy ngực hắn bị rách, bộ dạng thê thảm, khuôn mặt vốn đẹp nhìn sắc mặt tái nhợt thêm biểu tình đau đớn của hắn, đúng là khiến người không nỡ a, sau đó nghĩ đến nguyên thân người này, liền hô, "Các lão."
Các lão đang ở bên ngoài chờ, nghe tiếng, vội mở cửa vào, thấy Thời Thất máu me đầy người nằm trên đất, "cái này, cái này --"
Nghệ Nhàn, "là hiểu lầm, ngươi dẫn hắn đi chữa thương trước, chờ hắn khỏi rồi hãy nói."
Chờ bọn họ đi rồi, Nghệ Nhàn mới nhéo mặt Lam Đồng, "trước kia ngươi kêu ta cảnh giác mắt xà tộc, sao đến lượt mình lại quên a. Vừa rồi ngươi có khó chịu không, đã tỉnh rồi chứ?"
Mị thuật biết mê hoặc lòng người.
Khiến người dính thuật làm nhiều chuyện trái lương tâm.
Lam Đồng trừng mắt nhìn, đứng dậy giật giật, "vừa rồi mơ màng không biết người ở đâu, đột nhiên đang bay trên trời, lại đột nhiên đứng trên vách núi, ta cảm giác như đang bay, trong lòng cảm thấy cái này không ổn, nhưng không thể tỉnh lại được, hiện tại không còn cảm giác đó nữa, hẳn là khỏe rồi."
Nghệ Nhàn cũng không quá tin Thời Thất, nàng vây quanh Lam Đồng vài vòng, chờ Bất Tử Điệp thăng cấp thành công, thì hỏi lại xem sao.
Dường như thấy được ánh mắt Nghệ Nhàn lo lắng, Lam Đồng dùng thú hình chuyển động vài vòng, chứng minh mình không bị người khác khống chế, "mị thuật của xà tộc chỉ có hữu hiệu một lúc, đừng lo lắng."
Không nói thì thôi, nói xong Nghệ Nhàn càng lo hơn.
Với hình dạng thân rắn của Thời Thất, nếu thực sự tu luyện mị thuật, đem thuật này tu luyện đến cảnh giới cao nhất, thì hiệu lực cũng sẽ không hề ngắn. Không được, nàng phải thăm dò con rắn kia một chút, xem coi có thực sự đã giải mị thuật trên người Lam Đồng chưa.
"Chỗ này --"
"Các lão nói, Thời Hoài dựa theo Tinh Linh tộc, nhân tộc tạo ra Vãng Sinh Chi Địa này, sé có vài chỗ giống bình thường, nơi này hình hắn dựa theo chỗ ở của thần cốt tiền bối tạo ra," Nghệ Nhàn dường như có ý nghĩ đã biết nhưng không dám suy tưởng.
Thời Hoài và Tạ Đồng mất tích đã lâu, mấy năm gần đây không ai thấy được bọn họ.
Bọn họ còn sống sao?
"Cái này chắc là vậy, có khi nào bộ thần cốt kia và Thời Hoài có quen biết?" Lam Đồng suy nghĩ cẩn thận nói ra nghi ngờ trong lòng. Nàng mở cửa ra ngoài, phát hiện cách đó không xa có một dòng nước, có cánh rừng, phong cảnh đẹp, đúng là một nơi tốt. "Nghệ Nhàn, sau khi quay về chúng ta cũng làm một căn nhà như vậy đi."
"..."
Ở thú nhân tộc nhà trúc được làm như vậy cũng không có, thú nhân tay chân vụng về, vồ một cái hay là tỷ đấu xong chỉ có đem căn nhà phá hỏng. Huống chi, nơi thú nhân ở cũng không có cây trúc.
Phong nhã, không thích hợp với thú nhân.
Lam Đồng thấy nàng hồi lâu không đáp lại, "ngươi không thích sao?"
Nghệ Nhàn, "... thích."