"Bẩn, đừng đụng."
Lam Đồng cẩn thận dùng khăn lau sạch ngón tay của nàng, ghét bỏ đem thứ đó vứt qua một bên, dường như sợ thứ này làm chướng mắt mọi người, "giữ lại thứ đồ chơi này làm gì, cũng không có lợi ích gì."
Hoàn toàn chính xác.
Bọn họ không hiểu cướp đi thiên phú của người khác, trừ phi chính bản thân sinh ra linh căn, nếu không lấy đi cũng vô dụng. Nhưng lại đúng lúc nàng gặp phải hai người Lạc Nguyệt Dao, Niệm Vân Âm, một người bị ép ăn linh căn, một người bị đào mất linh căn. Tề Vận truy sát Tạ Huyền, bộ dạng bình tĩnh, ký ức của Nghệ Nhàn đến nay vẫn còn mới, "mỗi khi ta nghĩ ta sắp hiểu được Tạ gia này rồi, thì bọn họ lại khiến ta sinh ra nhận thức mới."
Lam Đồng để nàng tùy ý dựa vào ngực mình, tiện tay vén tóc mai đang xỏa xuống bờ vai, nhanh chóng thắt bím, "ý ngươi là sao?"
Một lời đánh thức người trong mộng.
Nghệ Nhàn ngồi thẳng dậy, "trước tiên, ta phải hỏi Tạ Anh xác nhận một việc."
Lam Đồng nhìn mái tóc xỏa xuống, vội vén qua một bên, Tiểu Lam đang leo cây bằng hai chân cũng đuổi theo, "khi nào cho Tiểu Lam đến trường đấu thú."
Nghệ Nhàn, "..."
Người này có đáng làm mẫu thân.
Trong đấu thú trường đều là huyễn thú cao cấp hình thể lớn, tính cách dã man, mấy năm nay tuy được Tạ gia thuần hóa, tiêu chuẩn tương đương nhân cấp của nhân tộc trở lên, nếu đem Tiểu Lam ném vào, bị ăn hiếp không nói, còn nguy hiểm đến tính mạng.
Lam Đồng được Nghệ Nhàn thưởng cho một cái liếc mắt, vội thấp giọng nói. "không phải ngươi muốn câu cá sao, Tiểu Lam có thể a."
Đến cả câu cá cũng biết.
Tiểu Lam bị mẫu thân thú nhân kẹp dưới nách, chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
Nghệ Nhàn, "không được, chuyện này không được bàn."
Cả nhóm phủ quyết.
Lam Đồng chỉ có t hể bất đắc dĩ nhìn tiểu gia hỏa trong ngực, hai cái đùi Tiểu Lam run lên, cố gắng nhảy khỏi người mẫu thân vô tình, nhưng Đại Lam dùng sức trấn áp, phản kháng vô hiệu.
Tạ Anh đối với việc Nghệ Nhàn đến thăm cũng không có vui vẻ gì, "tìm ta có chuyện gì?"
Nghệ Nhàn quan sát tiểu viện của Tạ Anh một hồi, đồ đạc trang trí không thiếu, nhìn qua cũng không có gì khác, "ngươi nói lúc nhỏ ngươi không được sủng ái, nhưng ta thấy, trong nhà này được sủng ái nhất sợ đó là ngươi a."
Lời này không giả.
Khi nguyên thân phế vật biến mất mấy năm qua, Tạ Anh đúng là được Tạ gia xem thành người bồi dưỡng quan trọng, nếu không nàng sao có thể được tông chủ Thanh Sơn Tông - Chúc Minh Ý nhận là đồ đệ.
Nhưng từ khi Nghệ Nhàn quay về, dường như mọi thứ không còn như cũ. Nói đúng hơn, nàng ở Tạ gia được đãi ngộ không thể hơn được Nghệ Nhàn, lão thái gia đối với nàng và những người khác trong Tạ gia đều như nhau, qua chuyện Lạc Nguyệt Dao, Tạ Anh cũng không thích gặp riêng láo thái gia, cảm giác lão thái gia trước mắt so với trong ký ức của nàng hoàn toàn khác biệt.
Đây là một trong những nguyên nhân nàng ở mãi Thanh Sơn Tông không thích về.
Tạ Anh, "không lẽ ngươi đến tìm ta ôn chuyện?"
Nghệ Nhàn phủ nhận, "dĩ nhiên là không, lần này chúng ta đến, vì cảm ơn ngươi hôm đó giải thích cho ta."
Sự kiện mịt mờ che đi quan hệ giữa nàng và tạ gia cũng đã được vén lên, tiếp theo là chờ kết quả, mà trong đó công sức của Tạ Anh là nhiều nhất.
Vẻ mặt Tạ Anh hồ nghi, "Nghệ Nhàn, thật ra ngươi có ý gì?"
Nghệ Nhàn thấy người này không dễ lừa, cười gượng hai tiếng, "kỳ thực cũng không có ý gì, chỉ hiếu kỳ những gì năm đó ngươi nhìn thấy, dù sao chuyện Lạc Nguyệt Dao ngươi cũng đã nói với ta rồi, đã vậy thì nên làm người tốt đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, nói ra vị trí cụ thể sau núi cho ta đi."
Tạ Anh, "..."
Nghệ Nhàn là người da mặt dày nhất mà nàng gặp phải, không sánh được a.
Nhưng ai kêu nàng đã lên thuyền tặc này rồi, theo như nàng lý giải Nghệ Nhàn, nếu nàng không nói, đối phương sẽ dùng chuyện Lạc Nguyệt Dao uy hiếp nàng.
Tạ Anh trầm tư một hồi, "coi như trao đổi, vậy ngươi nói cho ta biết, người đó, chính là Lạc Nguyệt Dao ngươi nói, vì sao nàng chỉ muốn gϊếŧ ngươi."
Vấn đề này hỏi rất đúng, đến cả Lam Đồng đứng bên cạnh cũng không nhịn được nhìn qua, hôm đó sau khi quay về, nàng vẫn chưa nghe Nghệ Nhàn nói ra đáp án nào.
Nghệ Nhàn bị hai đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm, nhịn không được sờ cằm nói, "Tạ Anh, ngươi nghe cho rõ đây, đáp án ta chỉ có thể nói một lần, Lạc Nguyệt Dao gϊếŧ ta, vì gϊếŧ ta rồi thì mới đến Tạ gia báo thù. Đáng tiếc, đến cả cửa ải của ta cũng không được."
Tạ Anh ngẩn ra hồi lâu mới phản úng, "Nghệ Nhàn! ngươi dám chơi ta!"
Vì gϊếŧ Nghệ Nhàn, nàng mới có thể sống được a.
Mặc dù không biết vị luyện đan sư Lạc Nguyệt Dao này dùng cách gì để lấy mạng đổi mạng, nhưng khi Nghệ Nhàn nhìn thấy công pháp cổ quái của đối phương, thì trong lòng vẫn còn sợ hãi, may mắn là nhặt được mạng về, quá mạo hiểm a~
Nghệ Nhàn khó khăn tránh được phong nhận Tạ Anh ném tới, phía sau có Lam Đồng ngăn cản, thấy Lam Đồng không bị gì, nàng mới yên lòng, "Tạ Anh, người đừng có được một tấc thì đòi tiến một bước, nếu muốn đánh, ta chưa chắc đã thua ngươi."
Tạ Anh thấy Lam Đồng nhẹ nhàng chặn được phong nhận, càng thêm hoảng sợ, ngại ngùng thu tay lại, giọng nói yếu đi vài phần, "đã như vậy ngươi đừng mơ biết được chuyện sau núi."
Nghệ Nhàn đau đầu, "nói, nói, ta nói. Đơn giản chính là Lạc Nguyệt Dao sống không được lâu nữa, trong cơ thể nàng có năm loại linh lực đánh nhau, khiến nàng bị dày vò, trước khi chết nàng muốn tìm cái đệm lót lưng. Cũng không mới, ta chính là con ma nàng chọn chết thay."
Tạ Anh kinh ngạc, "ngũ linh căn?"
Nếu không đánh với Lạc Nguyệt Dao, Nghệ Nhàn cũng không tin luyện đan sư sắp chết kia là ngũ linh căn, đến cả Tiểu Nhã trước kia còn nhìn nhầm. Nàng chỉ mỗi quang linh và lôi linh thôi cũng đã tu luyện đến mệt rồi, đừng nói chi là năm loại, tham nhiều cũng ôm không nổi, "phải, ngũ linh căn, nàng là người có thiên phú cao nhất Tạ gia."
Nghệ Nhàn im lặng trong lòng nói thêm một câu, nhân tạo.
Tạ Anh hoàn toàn choáng váng, "sao lại như vậy, sao nàng lại phải nhất định bắt ngươi?"
Nghệ Nhàn thở dài, "đại khái gần đây ta cũng nổi tiếng, hơn nữa lúc ở trên Thiên Lan Sơn, ta từng cùng nàng kết thù. Cũng may ngũ linh căn trong cơ thể nàng tán loạn, nếu không, chết chắc chính là ta, đáp án này ngươi hài lòng chưa?"
Tạ Anh không biết nên nói gì, thống khoái nói ra địa điểm sau núi nàng từng đến cho Nghệ Nhàn nghe, sau đó dặn dò, "đó là chuyện mười mấy năm trước rồi, hiện tại đã không còn gì."
Còn hay không thì cũng không quan trọng.
Nghệ Nhàn cũng không nghĩ tra xét ẩn tình lão thái muốn giấu diếm.
Chờ đoàn người Nghệ Nhàn rời đi, Tạ Anh vẫn chìm trong chuyện Lạc Nguyệt Dao, hồi lâu mới hiểu được, Lạc Nguyệt Dao nếu muốn đi Tạ gia báo thù, vì sao còn phải tìm một người chết thay?"
"Nghệ Nhàn!!!"
"Ngươi không nói thật." Lam Đồng nhìn Nghệ Nhàn hồi lâu, ánh mắt ai oán như tiểu oán phụ, khiến Nghệ Nhàn bị chọc cười, nàng cười xong thì chăm chú nhìn đối phương, "trước khi chết Lạc Nguyệt Dao nói với ta, nói trong người ta có thần cốt, nàng dùng mạng đổi mạng, muốn lấy cơ thể sống này của ta."
Lạc Nguyệt Dao muốn một cơ thể khỏe mạnh, cho nên có ý xấu với Nghệ Nhàn.
Lạc Nguyệt Dao muốn tiếp tục hoài bão lâu dài của nàng, nên có ý xấu với thần cốt.
Chỉ có Nghệ Nhàn khỏe mạnh thân thể có uy lực, mới để nàng thực hiện được nguyện vọng trước giờ, đáng tiếc, nàng gặp chính là Nghệ Nhàn từ tầng chín linh tháp quay về, dù không có Miên Hoa Đường, dù có sắp chết, thì Bất Tử Điệp cũng có cách nghịch chuyển thời không lần nữa.
Cho nên, nàng chết không có oan.
Lam Đồng nhíu mày, "thần cốt?"
Nghệ Nhàn duỗi tay, đây là điều nàng khó hiểu, "không cần nhìn, ta cũng không thấy được thân thể này có gì khác người thường, nhưng mà bọn họ đều muốn có."
Lam Đồng, "còn ai nữa?"
Nghệ Nhàn nhìn nàng chớp mắt vài cái.
***
Nàng thuộc phái hành động, nói đến sau núi khảo sát, liền chọn một ngày khí trời tốt nắng ấm, quang minh chính đại mang theo một đám người đến sau núi, phía sau núi mênh mông, giống như ở Huyễn Thú Cốc, chỗ này dùng nuôi dưỡng huyễn thú, thích hợp cho thú nhân không thích ràng buộc như là Lam Đồng và Tiểu Lam.
Một lớn một nhỏ vui vẻ chạy như điên, kéo theo Miên Hoa Đường và Ngân Bảo Đại Nhân.
Nghệ Nhàn nhìn các nàng, tựa như đám thổ phỉ xông vào thôn trang, đám huyễn thú sau núi như bầy chim hoảng sợ bay tán loạn.
"Phiền người đi theo Lam Đồng và Tiểu Lam, ta lo cho các nàng." Nghệ Nhàn làm màu dưới mắt lão thái gia, vội nhờ Bất Tử Điệp bảo vệ dùm, "ta ở cách các ngươi không xa, không sao đâu."
"Hừ hừ." lại đuổi nó rồi, Bất Tử Điệp liền bộp nàng hai cái, mặt dính đầy phấn, Nghệ Nhàn vô tình phát hiện phấn cam trên người Bất Tử Điệp hình như lại mờ dần, chuyển qua màu vàng rồi, nàng vội túm cánh Bất Tử Điệp, "khoan đã, có phải ngươi sắp thăng cấp không?"
Nhưng khoảng thời gian này, Bất Tử Điệp ăn uống cũng hạn chế.
Bất Tử Điệp hình như thấy được nghi ngờ của nàng, "sinh tử kiếp càng đến gần, Bổn Yêu dĩ nhiên cũng mất đi một phần yêu lục, hừ."
Nghệ Nhàn khó hiểu bị hừ, cũng không hiểu được, liền men theo vị trí Tạ Anh nói đi tìm, tìm hơn nửa ngày mới tìm được một cái cửa đá bỏ hoang, mở cửa đá ra, bên trong đầy bụi, Nghệ Nhàn không đề phòng nên bị sặc bụi, ho khan một hồi.
Cái động đá bị bỏ hoang, bên trong còn có xích sắt treo bị bỏ lại, qua năm thanh tẩy, để lại những gì đã gặp phải, Nghệ Nhàn đi vòng quanh bên trong một hồi, thấy đến lúc liền dẫn người rời đi.
Khi nàng vừa đi, Tuyên Di quay về động đá nhìn thoáng qua, xác định không có dấu vết gì để lại, mới quay về gặp lão thái gia.
"Ngươi nói nàng ở trong động đá hết một nén nhang?"
"Đúng vậy."
Tuyên Di nhếch mắt nhìn lão thái gia ngồi trong góc bí mật gần đó, lão thái gia nhắm mắt, không biết đang nghĩ gì, nàng hé miệng nói, "có phải tam tiểu thư nàng đã biết được gì?"
Lão thái gia yên tĩnh như pho tượng, đến cả hô hấp nói chuyện cũng không nghe thấy được, quá lâu khiến Tuyên Di nghĩ rằng hắn đã ngủ, đột nhiên hắn mở miệng nói, "nàng quay về mấy ngày nay, xảy ra không ít chuyện, nên để cho nàng ra ngoài giải sầu một chút, không bằng lần này để con cháu Tạ gia đi rèn luyện đi, cho nàng dẫn đội."
Tuyên Di, "vâng."
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hắc, ta lại đổi mới lạp ~~
Làm một con cô cô cô cũng có mộng tưởng, chúng ta tháng này mộng tưởng -- toàn cần!
Hố mới đã mở, hoan nghênh quang lâm.