Mục lục
Ngự Thú Sư Mạnh Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Đồng nhảy xuống, nhào đến tựa như một con báo săn, ngay trước mặt linh cẩu nháy mắt túm tiểu gia hỏa lôi lên, ném lại cho Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn vững vàng tiếp được.

Tiểu Lam còn túm cổ tiểu hồng hồ, cùng nhét vào trong ngực Nghệ Nhàn, "nương a ~"

Nghệ Nhàn bị cái mặt hoa khóc của nàng chọc cho cười, đại khái bị ném vào rừng nên cũng không chú ý hình tượng của mình, mặt dơ bẩn vừa khóc vừa kêu, nước mắt chảy xuống thành hai hàng rõ ràng trên nền bụi bẩn, "đánh không lại bỏ chạy, làm tốt lắm. Nhưng mà lần sau phải kêu, nương a, cứu mạng --"

Tiểu Lam, "a."

Nghệ Nhàn trước lau mặt cho nàng, sau đó kiểm tra cánh tay bị thương, "giống hệt mẫu thân thú nhân của ngươi, bị khi dễ thì lại khóc nhè," hơn nữa còn lén khóc a.

Tiểu Lam hút mũi một cái, vẻ mặt hiếu kỳ, "nương a ~"

Lam Đồng thuần thục hai ba cái liền bẻ hết xương của linh cầu cấp ba, đem thổ linh thú châu cho Ngân Bảo đại nhân, khi đi đến đúng lúc nghe được Nghệ Nhàn lại nói càn, tự tay túm lấy vành tai trước đó bị cắn nát của nàng, còn nhéo nhéo, "... ai thích khóc nhè, hửm?"

Nghệ Nhàn liền chột dạ vội vàng chữa thương cho nữ nhi nhà mình, sau đó kiểm tra cho ấu tể hồng hồ, trước đó đuôi bị thổ thứ đâm, mất máu quá nhiều, hiện tại khí tức yếu ớt còn nằm trong lòng Nghệ Nhàn dù sao cũng ngoan ngoãn, còn không có nhúc nhích, đôi mắt hồ ly xinh đẹp nhìn Nghệ Nhàn chằm chằm.

Tiểu Lam thuận thế khi dễ người bị thương, vò vò cái tai mao nhung của đối phương, "a a"

Nghệ Nhàn quyết định, chờ Tiểu Lam săn xong thì đem vật nhỏ này giao cho Miên Hoa Đường, để hai người cùng học nhau cách nói tiếng người, "không cần lo lắng, cầm máu thì nó sẽ không sao nữa."

...

Niệm Vân Âm cạn lời nhìn gia đình ba người các nàng đem linh cẩu cấp ba làm đồ ăn, trong không khí còn bay ra hương vị thịt mê người, "thật to gan a, có phải các ngươi quên đây là chỗ của ai rồi không, còn ngang nhiên ở trong rừng phóng hỏa, gϊếŧ huyễn thú, còn --"

Còn chưa nói xong, miệng đã bị Nghệ Nhàn tắc một cái chân huyễn thú, da thịt giòn giòn, có thêm chút gia vị, ăn thật ngon a. Niệm Vân Âm lúc này mới thỏa mãn, "Nghệ Nhàn, không ngờ ngươi lại nấu ăn ngon như vậy a, có muốn đến tửu lâu chúng ta làm đầu bếp không?"

Nghệ Nhàn tức giận liếc nàng, "ngươi muốn ta làm nổ tửu lâu của các ngươi, hay là chờ Tiểu Nhã quay về tự mình tháo dỡ nó?"

Niệm Vân Âm hứ một tiếng, "còn biết dùng Tiểu Nhã cản ta a, mau ăn đi, vị Quỳnh Trúc cô nương kia muốn gặp ngươi."

Đây mới là mục đích Niệm Vân Âm đến đây, mọi người nhanh chóng ăn một hồi. Sau đó, Niệm Vân Âm đem tiểu hồng hồ bị thương đi, Tiểu Lam còn vội vàng chạy theo sau một đoạn.

Vì Tiểu Lam đột nhiên biến nhân hình, khiến kế hoạch đi săn được bày sẵn của Niệm Vân Âm dành cho Tiểu Lam bị đứng lại, Nghệ Nhàn không thể làm gì khác là đem tiểu gia hỏa này về, chờ Niệm Vân Âm có kế hoạch mới rồi nói.

"Miên Hoa Đường, nói được không? hay là nói mấy chữ đơn giản là được rồi, Miên Hoa Đường thì gọi là Đường, Ngân Bảo đại nhân thì gọi là Bảo, nếu ngươi gọi tên các nàng, các nàng sẽ đáp lại ngươi, có muốn thử một chút không?" Nghệ Nhàn dọc đường đi đều dành thời gian dạy Tiểu Lam nói, hận không thể làm một quyển từ điển cho tiểu gia hỏa này.

"Nương a."

Nghe được một tiếng "nương" như vậy thật không dễ dàng a.

Nghệ Nhàn biết không thể gấp được, khóe miệng cong lên đi gặp Quỳnh Trúc. Đối phương nghỉ ngơi hai ngày, tự mình càng thêm đẹp đẽ. Mỗi lần gặp lại, vị sư tỷ này của Yến Sương càng khiến Nghệ Nhàn thêm kinh hỉ, "tinh thần không tệ."

Quỳnh Trúc nợ nụ cười nhạt, "Nghệ cô nương, ngươi còn muốn biết điều gì?"

Kỳ thực ngày hôm đó cũng đã nói đủ rồi, hơn nữa Quỳnh Trúc bị người đem đi, cũng có nghĩa nàng đã tiếp xúc với những người còn lại trong Yển Nguyệt Môn, "ngươi ở Hợp Hoan Tông một thời gian, có thấy qua tông chủ Hợp Hoan Tông không?"

Quỳnh Trúc lắc đầu, "chưa bao giờ thấy bọn họ đề cập qua, hơn nữa ta cũng không biết sư phụ các nàng bị mang đi đâu, bị mang đi từ khi nào."

Đường dây đến đây cơ bản đã bị cắt đứt.

Nghệ Nhàn trầm tư một hồi, "có một chuyện vô cùng mao muội, hy vọng cô nương kiềm nén, ngươi có thể tượng tượng ra tướng mạo người một chút được không, có gì đặc thù càng nhiều càng tốt."

Ngón tay Quỳnh Trúc khẩn trương nắm chặt chén trà, "tìm được, có thể cứu được sư phụ bọn họ ra sao?"

Nghệ Nhàn, "ta chỉ có thể nói, giải quyết được người này có thể tránh được nhiều gϊếŧ chóc."

Quỳnh Trúc tay run lên nhớ lại, "dáng vẻ hắn có vài phần giống nữ nhân, có một đôi mắt đào hoa rất dễ nhìn, đuôi mắt phiếm hồng, khi đôi mắt đó nhìn người càng khiến người ta thêm sợ...... phải rồi, trên người hắn có mùi hương nhàn nhạt, giống như Long Tiên Hương."

Nghệ Nhàn, "sao ngươi biết là Long Tiên Hương?"

Khi đó Quỳnh Trúc từng được người bên cạnh kể nghe, "vì tứ sư muội chúng ta thích nghiên cứu chế tạo hương phấn, bình thường luôn cho chúng ta một ít túi hương mang theo, lâu ngày chúng ta đối với mùi này có chút mẫn cảm."

Nghệ Nhàn nhớ rõ, trước kia khi Yến Sương đánh lén các nàng, trên người đúng là có mang túi hương, "trùng hợp như vậy sao."

Quỳnh Trúc có chút nghệch ra, không hiểu lời Nghệ Nhàn nói.

Nghệ Nhàn cười nói, "đừng hiểu lầm, trùng hợp là ta cũng rất Long Tiên Hương, còn có thứ khác không?"

Quỳnh Trúc nghĩ tiếp, "nói ra thì người Hợp Hoan Tông đều sợ hắn, đến cả tả sứ, hữu sứ cũng đều tránh né hắn."

...

Nghệ Nhàn nhanh chóng nhờ Niệm Vân Âm mời một họa sư đến, không ngừng chỉnh sửa theo miêu tả của Quỳnh Trúc, chỉnh một buổi chiều đến tối, vứt đi mười mấy tấm bản thảo, người kia cũng họa được một tấm hình, "xác định hắn là như vậy đúng không?"

Quỳnh Trúc, "tướng mạo đúng là như thế, nhưng mà, đôi mắt vẫn không đúng."

Nói xong lời cuối cùng, không biết Quỳnh Trúc nhớ ra điều gì, chợt ôm đầu mình liều mạng đánh, tựa như muốn ngược chính mình, "ánh mắt hắn nhìn vô cùng nguy hiểm, tựa như lúc nào cũng có thể ăn tươi nuốt sống người, ta, ta không dám nhìn."

Yến Sương thấy tâm tình Quỳnh Trúc khó chịu, "sư tỷ nàng không thoải mái, hay là ngừng lại a!?"

Nghệ Nhàn cũng không miễn cưỡng, tùy ý để Yến Sương dìu người vào phòng, nàng cùng Niệm Vân Âm gần như cùng lúc đó chụp lấy tấm vẽ, hai người ăn ý mười phần cười một cái, "người này ngươi thấy qua chưa?"

Niệm Vân Âm thưởng thức vẻ đẹp của người này. "nhìn qua thật âm trầm, hẳn không phải thứ gì tốt."

Nghệ Nhàn cùng bất ngờ, Niệm Vân Âm cũng không giống bình thường nói về người này, "phải rồi, cửa hàn Tề gia các ngươi có bán Long Tiên Hương không?"

Niệm Vân Âm hạ mi, "có liên quan đến chuyện này sao?Long Tiên Hương rất quý giá, không dễ tìm, hơn nữa có tìm được cũng sẽ có người dùng nhiều tiền mua về, ngươi muốn cũng khó."

Nghệ Nhàn suy nghĩ một chút, "không có, ta kiến thức nông cạn, muốn tìm loại hương thơm này ngửi một chút."

Cái mũi Lam Đồng nhạy cảm, ngửi mùi hương gì nhất định sẽ bị huân chết nàng a.

Niệm Vân Âm nghi ngờ nhìn nàng một cái, Nghệ Nhàn chuyên tâm nhìn chằm chằm bức họa, cũng không có chú ý đến, bất quá xem được một chút đã bị bình dấm chua Lam Đồng kéo đi, hai người quay về phòng các nàng ở, ba vật nhỏ đang ở trên cây, dẫn đầu không phải Ngân Bảo đại nhân thì không còn ai khác, vèo một cái liền leo lên nơi cao nhất, Miên Hoa Đường vì bị thương ở mông, mấy hôm nay đều vểnh mông đi bộ, hiện tại leo lên cây cũng có chút chậm chạp. Cuối cùng còn lại Tiểu Lam, bị thương một bên tay, dùng tay còn lại lay hơn nửa ngày cũng không leo lên được.

Nghệ Nhàn ở một bên nhìn thấy cười đến ngất ngư, đột nhiên xem thường Lam Đồng, "ai nha, ta quên mất, sư thú tộc các ngươi leo cây không được, chí có thể đào lỗ dưới đất a."

Lam Đồng trực tiếp động thủ, nhéo nhéo vành tai Nghệ Nhàn, bóp cho đỏ mới dừng tay lại, "có thể bay."

Nghệ Nhàn bị đối phương bóp hai cái tai nóng lên, mặt đỏ rần "ngươi nói Tiểu Lam cũng có thể bay sao?"

Khóe mắt Lam Đồng nở nụ cười nói, "đều có thể bay."

Nghệ Nhàn đắm chìm trong khả năng Tiểu Lam có một đôi cánh bay được, căn bản nghe không hiểu được lời nói mang hai ý nghĩa của Lam Đồng. Nói đến thì trước kia nàng đối với người chim cũng không có cảm tình gì, sau lại phát hiện có một đôi cánh thì mọi chuyện tiện lợi cỡ nào a, nhất là đôi cánh rất đẹp của Lam Đồng, "phải rồi, nhân lúc Tiểu Lam mang nhân hình, chúng ta đem nàng đi dạo khắp Nhật Chiếu quốc đi?"

Lam Đồng hảo tâm nhắc nhở nàng, "Hợp Hoan Tông."

Nghệ Nhàn, "..."

Trước đó vì hấp dẫn người Hợp Hoan Tông, các nàng ngang nhiên đi lại trên đường phố Nhật Chiếu quốc vài ngày. Nếu bây giờ đem theo Tiểu Lam đi, không nói chơi chứ nhất định sẽ bị người bắt đi.

Hai vị tả hữu sứ của Hợp Hoan Tông bị các nàng trêu tức, còn đang chạy khắp nơi tìm các nàng a.

Nghệ Nhàn ảo não, sau đó lại nhớ đến một nơi, "ta có thể đem hai người các ngươi đi gặp nghĩa mẫu của ta một chút a, coi như sửu tức phụ cũng gặp được gia trưởng rồi a, thế nào?"

Lam Đồng nghe không hiểu "gia trưởng", nhưng lại nghe hiểu hai chữ nghĩa mẫu cùng sửu lão bà, nháy mắt thân thể cứng ngắc như khúc gỗ, tay chân bước đi đều nhau, "hôm nay?"

Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, "nghĩa mẫu của ta là mẫu thân của Tiểu Nhã, lòng thiện lương, trước kia nàng thấy ta một mình đơn độc, liền nhân từ thu nhận ta làm nghĩa nữ, hiểu chưa?"

Nghệ Nhàn kỳ thực đối với hai chữ mẫu thân cũng không hiểu nhiều lắm, nàng có thói quen một mình độc lai độc vãng, khi mới đến thế giới này, bị thương còn hôn mê một hồi, ngược lại thời gian sống khi đó là lúc nàng yếu nhất, mà Từ Dao lại chính là một người vô cùng ôn nhu, ôn nhu đến nỗi khiến người ta có thể buông xuống tất cả cảnh giác.

Lam Đồng nghiêm túc trịnh trọng gật đầu, "phải chuẩn bị một chút mới được."

Trong lòng Nghệ Nhàn sôi trào nhiệt huyết, trái tim đang đập cứ vậy bị Lam Đồng nắm chặt trong lòng bàn tay, "được."

...

Hai người nghiêm túc chuẩn bị, kết quả còn chưa kịp đi, Quỳnh Trúc liền phát tác, vốn phải qua năm ngày mị độc mới phát tác nhưng hiện tại lại đến sớm, Quỳnh Trúc đổi đi sự đoan trang phóng khoáng trước đó, nàng tựa như cái xà mỹ nữ, mềm nhũn như nước, gặp người liền xé rách y phục đối phương.

Yến Sương vẫn luôn chiếu cố nàng, y phục bị xé rách chỉ còn một bộ trung y, sợ đến kêu cứu.

Nghệ Nhàn định chế trụ đối phương kết quả Lam Đồng nhanh hơn nàng, không biết từ đâu tìm đến một sợi dây thừng liền đem người trói chặt, dù vậy Quỳnh Trúc cũng không an phận, được một hồi chỗ bị trói vị lực ma sát mạnh liền chảy máu, "cho ta, cho ta."

"Còn ngốc ra đó làm gì, mau tìm y sư a."

Niệm Vân Âm đem theo y sư đến kịp thời, bất quá lần trước vị y sư này cũng đã nói rồi, thời gian chỉ kéo dài được một nén nhang đầu đầy mồ hôi đi ra, bộ dạng các ngươi nên chuẩn bị hậu sự a, "đại tiểu thư, thân thể nàng không thể kéo dài thêm được nữa, mà ta cũng không thể cứu vãn được nữa."

Yến Sương nóng nảy nhìn Nghệ Nhàn, "vậy phải làm sao đây a?"

Nghệ Nhàn, "hiện tại nàng vẫn thanh tỉnh chứ?"

Ysư gật đầu, "thời gian chỉ một nén nhang."

Nghệ Nhàn kéo Yến Sương vẻ mặt hốt hoảng vào phòng, toàn thân Quỳnh Trúc tản ra khí tức dụ người, khóe mắt nhuộm đỏ, đáy mắt

mang màu tội nghiệt, du͙ƈ vọиɠ thiếu khát tựa như biển sâu, "tình huống của ngươi, ngươi hẳn là biết rõ?"

Quỳnh Trúc khàn giọng nói, "biết rõ, muốn làm còn phải lựa chọn thời điểm sao?"

Nghệ Nhàn, "phải, nhân sinh của ngươi, tự ngươi làm chủ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK