Ánh trăng sáng tỏ, xuyên qua tàng cây, rơi xuống mảnh đất nhỏ kia, khiến hình ảnh trước mắt trở nên kỳ lạ. Các lão cùng các huyễn thú cũng nỉn thở ngưng thần, trợn mắt há miệng nhìn một màn này.
Khi tay Nhị Lam vung lên, đống xương dưới người rào rào đổ xuống, từ xa nhìn lại vô cùng nguy hiểm.
Nghệ Nhàn ngẩn ra, nhanh chóng tiến đến, nhặt lên Nhị Lam sắp rơi xuống, "tìm được Nhị Lam rồi, cảm tạ các vị."
Các lão cũng nhanh phản ứng, "được rồi, không có gì, đi thôi, đi về thôi."
Đống xương này đến thật kỳ quái, cộng thêm hình ảnh tế vừa rồi, trở thành dấu vết khó tiêu trong lòng mọi người và đám thú ở đó, cũng may đám thú thần kinh thô, thậm chí có con còn đi tới nhặt xương lên làm búa đấm lưng, vừa đấm vừa bỏ đi.
Thấy đám thú đi rồi, Các lão cũng không thể thu hồi tâm tình trên mặt được, "tiểu thư, cái này, cái này với ở hồ Thấm Tâm...."
Nghệ Nhàn cắt lời hắn, "đừng nói nữa."
Đống xương này đúng là kinh người, còn Nhị Lam lại xuất hiện ở đây, nếu nói người bắt Nhị Lam đi không có ác ý mọi người cũng không tin. Các lão sống ở Vãng Sinh Chi Địa lâu như vậy, cũng chưa từng thấy qua nhiều xương như vậy. Hắn thấy Nghệ Nhàn không nói gì, ngồi xuống kiểm tra.
Xương đã gãy, vừa đụng nhẹ, đã hóa thành bột phấn.
Thời Thấy khoang tay dựa vào một gốc cây, nhìn một đống đồ không rõ nguồn gốc, "làm khó dễ một ấu tể, tiểu thư trước đó có đắc tội với người nào không?"
Nghệ Nhàn dùng quang linh thanh lọc cho Nhị Lam, thần tình đạm mạc, "cũng rất nhiều."
Mấy năm gần đây nàng tham gia không ít chuyện, người đắc tội cũng không ít.
Lam Đồng nhìn bộ dạng Nhị Lam không tim không phổi, không hề sợ, còn nhếch miệng cười ha ha, nhịn không được dùng ngón tay chọt khuôn mặt nhỏ của nàng, tiểu gia hỏa liền thu lại nụ cười, bộ dạng nghiêm túc, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm nàng, không nói gì càng thất lạ, "Nhị Lam không bị thương chứ?"
Nghệ Nhàn, "không có."
Chí ít biểu hiện không có vết thương.
Các lão kiểm tra đống xương, cũng không thu hoạch được gì, "kỳ quái, tất cả đều là của tiểu ấu thú, nhiều nhất là của loài rắn.:
Xà tộc duy nhất đứng đó cũng bị mọi người trừng đến ngại ngùng, đôi mắt hoa đào của Thời Thất hơi trừng lên, không vui nói: "các ngươi nhìn ta làm gì!?"
Lam Đồng nhìn thần sắc Thời Thất càng thêm khó chịu.
Thời Thất bị nàng nhìn dựng lông gáy, "đừng dùng ánh mắt đó vũ nhục ta, nếu ta muốn làm khó thì làm khó ngươi, cần gì làm khó một ấu tể không hiểu gì. Huống chi, chỗ này xương rất nhiều, không lẽ giờ nghi ngờ là ta sao?"
Các lão thấy hai người cãi cọ, bầu không khí cũng quỷ dị, vội cản lại, "tiểu thư, mấy năm nay ấu tể đều do Thời Thất mang từ bên ngoài về Vãng Sinh Chi Địa, đừng thấy hắn ngày thường thờ ơ, nhưng hắn đối với ấu tể vô cùng tốt, không thể nào là hắn, nhất định là không thể nào."
Nhị Lam mới sinh không được bao lâu, làm khó dễ nàng cũng như làm khó dễ Nghệ Nhàn và Lam Đồng. Nếu nói bớt đi thì là một trò đùa, nếu nói thêm vào thì đây là cảnh cáo cho đám người Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn nghe Các lão giải thích, kinh ngạc nhìn Thời Thất, nàng còn nghĩ rằng loài rắn thích dùng mị thuật mê hoặc lòng người phần lớn tính tình lạnh nhạt, cũng khó mà tưởng tượng được hình ảnh một con rắn to dẫn theo đám ấu tể, "đúng là không phải Thời Thất, mọi người đừng đoán bậy, hôm nay cũng không còn sớm, mọi người về thôi a."
Thời Thất khẽ run, không ngờ Nghệ Nhàn lại nói đỡ cho hắn.
Lam Đồng lúc gần đi còn ném cho hắn một đôi nhãn đao, hiển nhiên là còn nhớ chuyện trước đó Thời Thất đào góc tường, "Nghệ Nhàn, ngươi biết là ai sao?"
Nghệ Nhàn, "không biết".
Lam Đồng bế Tiểu Lam đi như bay, thỉnh thoảng liếc nhìn Nghệ Nhàn phía sau mặt lạnh như sương, cố gắng muốn nói gì đó, muốn hóa giải bầu không khí nghiêm trọng này.
Nghệ Nhàn chợt xoay người, "ngươi từng quỳ trên ván giặt đồ chưa?
Lam Đồng, "???"
Nghệ Nhàn thỏa mãn liếc mắt nhìn nàng đầy thâm ý, rồi đi nhanh về nhà trúc, lúc nàng đạp cửa đi vào đột nhiên quay đầu gọi, "Tiểu Lam, qua đây."
Tiểu Lam bị Lam Đồng kẹp chặt đã sớm sốt ruột, giãy giụa không thôi, nhưng lần nào cũng phải khuất phục dưới bá quyền của Lam Đồng, hiện tại nghe Nghệ Nhàn gọi lớn, vội vàng chạy đến.
Nghệ Nhàn sờ đầu nhỏ của nàng, "hôm nay ngủ cùng phòng với ta a."
Lam Đồng vừa nghe, hai mắt sáng lên, còn nghĩ rằng mình có cơ hội, vừa đi tới một bước, cánh cửa trúc liền bị Nghệ Nhàn vô tình đóng lại, suýt chút đập vào mũi nàng, "ngươi đàng hoàng ở ngoài trông cửa cho ba mẹ con ta, ngày mai nên nếm thử cảm giác với ván giặt đồ đi."
Ván giặt đồ??
Lam Đồng cố gắng mở cửa, nhưng tay đụng phải lôi linh, bị đánh trúng vừa tê vừa đau, cuối cùng phải ủ rủ ngồi ngoài bậc thềm nhà trúc, vểnh tai nghe động tĩnh bên trong.
Trong vòng một ngày Nghệ Nhàn suýt mất hai đứa con gái, hiện tại lo lắng cũng đã không còn. Nhưng nhìn qua Nhị Lam lại thấy lo lắng lên.
"Nương, nương, Đường Đường."
"Miên Hoa Đường chắc là ở ngoài chơi đến điên rồi, ngày mai sẽ quay về."
Trước đó còn hoảng loạn, cho nên Nghệ Nhàn cũng không quản được chuyện Miên Hoa Đường, nàng cẩn thận nghĩ lại bộ dạng Các lão khi đó, "với bản lĩnh của nàng, không khi dễ người khác thì là chuyện may mắn lắm rồi a."
Tiểu Lam, "Ah."
Loạn một ngày, tiểu gia hỏa cũng đã mệt mỏi rồi, vùi trong ngực Nghệ Nhàn một lúc cũng ngủ gật, đầu gật gật từng cái. Nghệ Nhàn cẩn thận lau trảo cho nàng, trên người không có vết thương, có thể thấy bị huyễn thú kỳ lân bắt đi nhưng cũng bảo vệ cho tiểu gia hỏa này rất tốt.
Nàng để Tiểu Lam bên cạnh Nhị Lam, Tiểu Lam đột nhiên tỉnh lại, nắm chặt y phục của nàng, "đừng a."
Nghệ Nhàn do dự một chút, đem một lớn một nhỏ để hai bên người mình, tiểu gia hỏa lúc này mới yên tâm ngủ. Đối với chuyện Tiểu Lam không thích gần Nhị Lam, cũng đã có điềm báo trước. Trước đó nàng còn an ủi mình do hài tử còn nhỏ, nhưng trước giờ việc quái không ngừng phát sinh, lại liên quan gián tiếp đến Nhị Lam, khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều.
Không lẽ luồng hắc khí khi đó ma nữ để lại quấy phá?
Cho nên, Nghệ Nhàn cả đêm cũng không ngủ được.
"Nghệ Nhàn, ngươi đừng giận ta."
"Cút qua một bên."
Vừa mở cửa đã thấy mặt Lam Đồng, Nghệ Nhàn cũng không vui gì, "mấy ngày nay đừng có lắc lư trước mặt ta, chừng nào ngươi kiểm điểm xong thì nói."
Lam Đồng liền biến thành đại sư thú, vội vàng đi theo, thoảng thỉnh dùng đầu cọ cọ tay Nghệ Nhàn, kết quả ăn đấm không ít.
"Tiểu thư, tiểu thư." Các lão chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, hai tay giơ cao, tứ chi cứng nhắc đi từ từ, cũng vì đám tiểu nhân đày trách nhiệm đang còn đứng trên lưng hắn, phóng lôi linh khiến người tê dại.
Mà hắn cũng không phản kích, mặc cho đám tiểu nhân bè lên người hắn.
Còn có một người thong thả đi theo sau, đám tiểu nhân chen tới, vừa chạm đến thì bị Thời Thất dùng gió thối biến thành nguyên hình.
Lam Đồng vừa thấy người này đến thì hạ giọng rít gào, mài trảo soàn soạt, kết quả bị Nghệ Nhàn nện hai quyền vào gáy.
Nghệ Nhàn thuận tay quét một cái đám tiểu nhân hộ vệ trên người Các lão rơi xuống ào ào, rất nhanh trốn vào trong rừng, "Các lão đến đây sớm, là có chuyện vì Miên Hoa Đường sao?"
Các lão run tay áo lên, trộm thở phào nhẹ nhõm, "tiểu thư anh minh."
Nghệ Nhàn chờ, thấy bộ dạng Các lão muốn nói lại thôi, khó có thể mở miệng, hiển nhiên là chuyện khiến hắn khổ sở a, "Miên Hoa Đường đã gây họa? hay là làm gì khiến ngươi không thể nói được?"
Các lão lác đầu, thần sắc ngưng trọng.
Thái độ Nghệ Nhàn vốn còn có chút nhàn nhạt, hiện tại lại ngồi nghiêm túc nhăn mi hỏi, "hay là.... nàng gϊếŧ chóc ở Vãng Sinh Chi Địa?"
Lúc đầu ở Thiên Lan Sơn, Miên Hoa Đường chính là chủ lực phục vụ việc tìm thức ăn, khiến nàng quen đi bắt thú làm đồ ăn. Nghệ Nhàn sợ nàng tùy tâm quá mức, mang theo Tiểu Lam đi bắt đồ ăn, liền chủ động hạn chế, thậm chí còn nhắc nhở nhiều lần.
Các lão, "tiểu thư quá lo lắng."
Mồ hôi sau lưng Nghệ Nhàn ướt nhẹp, nếu Miên Hoa Đường đem ấu tể đi nướng, nàng sợ là không thể nói được gì với Các lão, cũng may là không phải.
Nàng ổn định tinh thần, "Các lão có chuyện gì thì cứ nói thẳng, ta có thể nghe a."
Chỉ cần không phải gϊếŧ ấu thú, thì chuyện gì cũng không ngại.
Các lão đột nhiên hướng Nghệ Nhàn cúi đầu, "tiểu thư, việc này đúng là có liên quan đến quy tắc ở Vãng Sinh Chi Địa, xin tiểu thư thay bọn họ làm chủ."
Nghe giọng điệu này, hình như có ủy khuất a.
Không lẽ Miên Hoa Đường làm hỏng quy tắc gì sao?
Thời Thất ôm ngực giễu cợt, "tiểu thư nhất định phải xử lý công bằng a, nếu không.... cũng không dễ nói chuyện."
Trong đầu Nghệ Nhàn lại có thêm vài phỏng đoán, nghĩ đến đau cả đầu, "các ngươi đừng vòng vo với ta, nói thẳng ra đi."
Các lão hét một tiếng, mười mấy con huyễn thú hình thể khổng lồ khiêng hàng, sột soạt từ trong rừng chậm rãi đi ra, vây quanh Nghệ Nhàn, khi đến trước gót chân nàng, cả người Lam Đồng dựng lông mao.
Nghệ Nhàn khẽ vuốt một cái, "Các lão, đây là ý gì?"
Hành vi đám huyễn thú thống nhất, cúi đầu, đem đồ trên lưng nhẹ nhàng tháo xuống, dồn thành một đống.
Hai con chim nhạn nhấp nhô kêu loạn, sợi chuỗi ngọc sáng bóng, còn có vài cọng thuốc nhổ còn gốc, một đống đồ lộn xộn ném trước mặt nàng, đủ kiểu đủ màu.
Nghệ Nhàn đột nhiên trở thành đầu lĩnh tiểu thương.
Lam Đồng một bên khó chịu gầm nhẹ với đám huyễn thú, móng vuốt lại mài vài lần, hiển nhiên là không hiểu gì so với Nghệ Nhàn đã hiểu ra.
Các lão vỗ vai đám huyễn thú ngu ngốc, "câu hỏi của tiểu thư, cũng đã nhanh có đáp án rồi."
Nháy mắt đám huyễn thú biến hình người, từng người to con tốt tướng, so với thú hình còn đẹp hơn.
"Tiểu thư, ta dùng đôi Nhạn làm sính lễ."
"Tiểu thư, đây là răng rồng của ta, tổ tiên truyền xuống, là hàng thật, là sính lễ lòng ta."
"Tiểu thư..."
Nghệ Nhàn nghe một câu, gân xanh trên trán lại đập một cái, "khoan đã, đều đưa cho ta."
Một đám huyễn thú đồng thanh hô, chỉ để lại đôi mắt vô tội nhìn Các lão, rồi lại nhìn Nghệ Nhàn. Nghệ Nhàn vừa buồn cười vừa tức giận, "nói hôn sự cái gì, Các lão, ngươi không nói rõ mọi chuyện với ta, ta không thể làm chủ được a."
Các lão cũng khó khăn, cuối cùng nhắm mặt lại, "tiểu thư, kỳ thực chuyện là như vậy."
Ở Vãng Sinh Chi Địa không chỉ có mỗi nghi thức ném thú để tìm bạn đời, nhưng chỉ cần thú thú thấy nhau vừa mắt, có thể im lặng tặng quà của mình, nếu đối phương nhận, thì coi như đồng ý chuyện tốt này, tiếp đó thì mang sính lễ đến.
Nghệ Nhàn, "..."
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đại Nhạn: Tiểu Miên Hoa, ngươi là tên cặn bã ~