Mục lục
Ngự Thú Sư Mạnh Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Đồng nhìn không nổi, dám đem nước miếng bôi chét trên người Tiểu Lam, con huyễn thú này chính là con đầu tiên, vốn đã phát hiện ra các nàng, nhưng vẫn như cũ không kiêng nể gì cả.

Nghệ Nhàn tức điên người xông đến vội túm lại, "Tiểu Lam, chúng ta về nhà."

Tiểu gia hỏa nghe Nghệ Nhàn gọi lớn, thay đổi bộ dạng lười biếng, nhảy một cái, vừa định đi đã bị huyễn thú tướng mạo như kỳ lân dùng một trảo áp tại chỗ.

"Ngao --"

Huyễn thú kỳ lân không động, ánh mắt lạnh như băng nhìn xung quanh, cảnh giác nhìn chằm chú Nghệ Nhàn và Lam Đồng, nó lay trảo hai cái, bất động thanh sắc nắm không nhúc nhích đem Tiểu Lam lăn về phạm vi của mình, đến cả dấu vết bị kéo cũng in rõ trên tuyết.

Nghệ Nhàn cũng là lần đầu gặp phải kẻ đoạt ấu tể người khác, gia hỏa này còn ngang nhiên như vậy, Đả Thần Tiên lấy ra, ngân quang lóe lên vô cùng nguy hiểm, "vậy phải đánh thắng ngươi, mới có thể mang Tiểu Lam về?"

Lam Đồng, "để ta."

Nghệ Nhàn chần chờ một chút, sau đó nói một câu, "đừng đánh chết."

Thú nhân và huyễn thú đã đánh nhau thì không quan tâm sống chết, nể tình huyễn thú này cũng không gây lỗi lớn gì, chỉ là cố chấp giữ Tiểu Lam không trả, nàng cũng không muốn gây chuyện khiến hai bên đánh nhau.

Tiểu Lam bị áp nắm như mèo bệnh, cả người bẩn thỉu, ngoại trừ bộ mặt mao nhung còn có chút sạch ra, thì còn lại đều màu xám, có thể thấy đường đi cũng gian nan, thấy Lam Đồng hóa thú hình liền kêu ngao ngao, âm thanh cũng lớn.

Tiểu Lam dùng đôi mắt vô tội chớp chớp nhìn Nghệ Nhàn, ủy khuất mong chờ, nháy mắt biến hình người tựa vào lòng Nghệ Nhàn, nắm chặt y phục của nàng, "nương, nương, ta mệt quá."

Nghệ Nhàn lần đầu nhìn thấy tiểu gia hỏa oán giận như vậy, nhịn không được vui vẻ, "mệt chỗ nào a, ta thấy tên mang ngươi bay trên trời mới mệt a."

Ngày thường có Miên Hoa Đường mang nàng bay, Ngân Bảo dại nhân đem nàng đi đào hố, cho dù đường xa, cũng có nàng và Lam Đồng, lần đầu không được trông coi, khiến nàng một mình chạy đến nơi xa như vậy.

Tiểu Lam chu mỏ, không biết nói mệt chỗ nào, chỉ cố gắng chui vào ngực Nghệ Nhàn, cho dù gió lạnh cũng muốn chui, chui rồi mới giật mình vì lạnh.

"Nguy rồi, Nhị Lam đâu?"

"Ah?"

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau. Tiểu Lam tìm xung quanh Nghệ Nhàn một vòng, chỉ bới ra được Ngân Bảo đại nhân đang cuộn mình thành một cục, "Ah ah, Đường Đường, Đường Đường?"

Miên Hoa Đường từ khi bắt đầu nghi thức cho đến sau đó cũng không thấy tung tích, mất tiểu gia hỏa vẫn còn nhớ rõ, chỉ là so với Nhị Lam, tiểu gia hỏa này vẫn còn tình máu mủ a.

Nghệ Nhàn tự đánh đầu mình, nàng lại quên mất nhị cô nương nhà mình rồi a, đúng là tội chết vạn lần. Miên Hoa Đường có năng lực tự vệ, nhưng mà Nhị Lam....

"Lam Đồng, tốc chiến tôc thắng, trước đó ngươi ném Nhị Lam đi đâu rồi!"

"Nhị Lam đâu!"

Một lớn một nhỏ đang hướng về đại sư thú đánh nhau hỏi. Lam Đồng tranh thủ lúc rảnh lại nghe được hai chữ "Nhị Lam", tâm tư lại nhớ đến lúc hỗn loạn trong nghi thức, vì Thời Thất đào góc tường nên bực mình, nàng đổi thú hình thuận tay ném Nhị Lam... lên một cái cây gần đó.

Sau đó...

Quên mất.

Huyễn thú kỳ lân nhanh chóng bắt được sự sơ suất của Lam Đồng, tuyết trắng xung quanh hóa thành đạo phong, điên cuồng đánh Lam Đồng, Nghệ Nhàn và Tiểu Lam kinh ngạc đứng một bên nhìn Lam Đồng rơi vào, rất nhanh đã không thấy người.

Tiểu Lam kéo vạt áo Nghệ Nhàn, "nương?"

Nghệ Nhàn trấn an nàng vỗ vỗ, "đừng sợ, là chúng ta coi khinh nó."

Băng sương bốn phía cũng chưa hề lắng đọng, mà hóa thành một cơn đại phong khác, thản nhiên đánh về hướng Nghệ Nhàn, "Quang Diễn."

Ngân Bảo đại nhân và Quang Diễn ăn ý 10 phần, cùng lúc đó nhảy ra khỏi người Nghệ Nhàn, chạy đi túm tay Tiểu Lam. Tiểu gia hỏa được Nghệ Nhàn phóng lồng năng lượng bảo vệ, trong lồng còn có Ngân Bảo đại nhân và Quang Diễn, lúc này đang dùng thú hính ở trong lồng chạy loạn.

Chát --

Đả Thần Tiên phóng ra ánh sáng vàng chói, một roi vượt ngàn trượng, đem đại phong cầu xẻ thành hai, Nghệ Nhàn lạnh lùng nhìn huyễn thú kỳ lân, "phong linh huyễn thú".

Dùng sức gió điều động cảnh tuyết xung quanh, hèn chi Ngân Bảo đại nhân nói đuổi không kịp. Đối phương dùng gió khống chế cánh, Ngân Bảo có nhanh hơn nữa, cũng sẽ rơi lại.

Cùng lúc đó, Lam Đồng ầm ầm cũng đánh vỡ một góc, mục tiêu chính xác ném thẳng về phía huyễn thú kỳ lân.

Nghệ Nhàn có chút tiếc hận, "thực sự không muốn nhìn thấy cảnh lấy nhiều khinh ít, ỷ lớn hiếp nhỏ."

Nhưng mà người này thực sự cần phải ăn đòn.

Nàng lắc Đả Thần Tiên trong tay, "ngươi dám lấy một chọi hai, cho rằng thân thủ bản thân có lòng tin, nếu ta không thành toàn cho ngươi, hình như lại khinh thị ngươi."

Dứt lời, từng điểm tinh quang phủ lên không trung tuyết trắng, khiến một mảng trắng phát sáng, cực kỳ đẹp.

Bên tai là tiếng gió thổi, khoan đã.

Thân hình Lam Đồng lại nhanh không ít, dùng sức đụng, xô huyễn thú kỳ lân cách xa ba bốn mét, nàng run bộ lông lên, không giận tự uy gầm một tiếng lớn, không chờ đối phương hoàn hồn, liền đánh móc gáy từ phía sau.

Nghệ Nhàn nhìn trong thế giới trắng mờ thoáng hiện một luồng hỏa hồng, "là hỏa linh."

Kỳ lân huyễn thú song linh căn phong hỏa hệ.

Song linh căn xuất hiện trong nhân tộc đã là thiên phú tuyệt hảo rồi, xuất hiện trong huyễn thú, đúng là chuyện hy hữu. Cũng may dọc đường đi tìm hiểu được nhiều kiến thúc, Lam Đồng thấy hỏa linh cũng không sợ, mau chóng tránh được tấn công, đối phương cũng có chút không dám tin.

Lam Đồng nhân cơ hội đánh bay đối phương ra ngoài.

Nghệ Nhàn không nhanh không chậm đến gần, trong tay ngựng tụ lôi linh uy hiếp đối phương, "nếu không muốn bị lôi đánh trúng, thì ngươi không nên có ý nghĩ như vậy."

Huyễn thú bị Lam Đồng đuổi ra xa, tức giận trừng Nghệ Nhàn, một trận gió điên cuồng vọt đến, Nghệ Nhàn tránh né mau, thì thấy đối phương bay lên, không cam lòng kêu vài tiếng.

Nhìn bộ dạng đối phương thề không bỏ qua, hiển nhiên đám phán không thành, Nghệ Nhàn nhịn không được nhíu mày, "xem ra ngươi chưa đến phút cuối chưa thôi, hôm nay ta phải triệt để bỏ đi suy nghĩ này của ngươi, đắc tội."

Lôi vực dưới chân nàng kéo dài hơn mười thước, ngân sắc du long chuyển động khắp nơi trên không trung, con trước ngã xuống con sau xông đến phía huyễn thú bên kia, thậm chí có vài con bị gió đánh đi, còn có mấy con đối cứng, dùng linh lực khiến người chùn bước.

Lam Đồng, "gϊếŧ nó!"

Nghệ Nhàn hiểu ý Lam Đồng, cũng vô cùng kinh ngạc, phong hỏa kỳ lân nhỏ này dưới sự công kích của hai nàng vẫn có thể chống đỡ được. Chờ thêm thời gian nữa, đối phương trưởng thành rồi, sau này cũng không thể gϊếŧ được.

Trong lúc nàng đang do dự, mặt đất rung động, chim chạy tán loạn, phía bầu trời xa là một màu đen thui, như có thứ gì đáng sợ bay đến.

"Ta đi, đám chim."

"Không, gϊếŧ chết đã." Lam Đồng có chút tiếc hận.

Một đám chim tộc đen thui bộ dàng kỳ quái, chúng nó bày trận đón đich, nhìn chằm chằm hai người Nghệ Nhàn. Còn Tiểu Lam ngồi trong lồng năng lượng, kẹp đuôi nhỏ nhìn cục diện khổng lồ này.

Nghệ Nhàn nhìn trận này, có chút không vui, híp mắt một cái, "ngươi định lấy danh nghĩa cực bắc khai chiến với Vãng Sinh Chi Địa sao, vậy ngươi cũng nên cân nhắc hậu quả đi."

Lam Đồng tiến đến trước mặt nàng một chút, "chờ chút nữa ta giữ chúng nó, ngươi và Tiểu Lam về trước."

Nghệ Nhàn cũng thử luôn, liền dùng ngón tay đâm vào chỗ bị thương của đối phương, hài lòng nghe Lam Đồng hít khí lạnh, nàng cắn răng, "ngươi tưởng mình có thần cốt rồi đao thương không làm gì được, nước lửa không thể đánh sao?"

Lam Đồng, "kéo dài thời gian, đi tìm cứu viện."

Điểm này không khác gì ý của Nghệ Nhàn, nàng cảm giác mặt đất rung động mạnh hơn, "nhanh."

Đúng là gia đình nhà gấu đi tìm cứu viện cho Nghệ Nhàn, tộc gấu lớn cũng ít, mỗi lần đi ra, thì không dưới năm con. Nhưng lần này ầm ầm đến cũng hơn mười con, trong đó có gấu trắng nhỏ dễ thấy nhất, ngồi trên vai gấu cha, tựa người khổng lồ cao to, vừa ra sân đã hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

Nó nhìn thấy Tiểu Lam, liền cao hứng đấm ngực, kêu ngao ngao.

So với thái độ nhiệt tình của gấu trắng nhỏ, Tiểu Lam biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nàng nhìn gấu trắng nhỏ, tư thế không đổi, tiếp tục đoan trong ngồi trong lồng năng lượng, nhàn nhạt đưa mắt xem cục diện hỗn loạn này.

Gấu cha biến hình người đem gấu trắng nhỏ ném cho gấu mẹ.

Hùng Kỳ, "tiểu ân nhân muốn giải quyết thế nào?"

Nghệ Nhàn không phải người thích gϊếŧ chóc, đã là mẹ hai đứa con rồi, mới thấy gϊếŧ chóc cũng không tốt, nàng không muốn lặp lại hình ảnh máu chảy thành sông, "chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Mang Tiểu Lam đi với là chuyện quan trọng."

Hùng Kỳ gật đầu, tiến đến một bước bên kia dẫn đầu đám chim bay cũng có người bước ra, bộ dạng có chút hèn mọn.

Hùng Kỳ, "tìm bạn đời thất bại là chuyện thường, mọi người đã ở trong cốc, thì nên tuân theo quy tắc trong cốc. Không ngại có thể hỏi đối phương, nếu nàng muốn ở lại đây, chúng ta không nói nhiều liền đi. Nếu nàng không muốn, các ngươi cũng không nên cưỡng cầu."

"..."

Tiểu Lam chỉ là đứa con nít, làm gì biết được chuyện con dâu nuôi từ bé a?

Nghệ Nhàn đỡ trán, cũng may tiểu gia hỏa không biết gì, chỉ hỏi muốn đi cùng nàng hay ở lại cực bắc chết cóng kia. Tiểu Lam liền nhào vào người Nghệ Nhàn, kêu ngao ngao không ngừng, tung tăng dùng đuôi xòe hoa.

Đáp án cũng hiển nhiên rồi.

Duy nhất không cam lòng chính là song linh căn hỏa phong huyễn thú kỳ lân, Nghệ Nhàn ôm tiểu gia hỏa chạy, vẫn còn thấy đôi mắt lạnh của nó nhìn theo tiểu gia hỏa, đúng là uổng công với Tiểu Lam không tim không phổi a, cái gì cũng không hiểu. Nghệ Nhàn đem tiểu gia hỏa ôm vào lòng, hướng về sau khóa tay, "sau này không gặp."

Có tộc gấu lớn hộ tống, hành trình về nhà cũng thuận buồn xuôi gió.

Nghĩ đến một nữ nhi bị Lam Đồng bỏ rơi, Nghệ Nhàn cũng không dám dừng lại lâu với tộc gấu lớn, hai người nhanh chóng chạy về nhà.

"Tiểu thư đã về."

"Tiểu thư, ngươi về rồi."

"Các lão, ngươi nhìn thấy Nhị Lam đâu không?"

Nghệ Nhàn thấy bộ dạng hắn không giống giả vờ, dọc đường đi trong lòng không ôm may mắn, nàng cũng mong con rùa bự này có thể phát hiện Nhị Lam, chiếu cố cho Nhị Lam thật tốt, nhưng hiện tại cũng không như mong muốn. Một cánh tay mạnh mẽ kéo nàng lại, Lam Đồng trấn an bên tai nàng, "đừng nóng vội, mùi Nhị Lam còn ở đây, ta có thể tìm được nàng."

Nhớ đến đầu sỏ gây chuyện, Nghệ Nhàn nhịn không được đánh nàng mấy cái, liền làm đau tay mình.

Lam Đồng da dày thịt béo, không đau không ngứa. Càng như vậy, Nghệ Nhàn càng tức nghiến răng.

Các lão đứng một bên nhìn, sắc mặt đại biến, "sao vậy, nhị tiểu tiểu thư không thấy sao?"

Nghệ Nhàn lại tốn công kể lại chuyện hai đứa con gái mất tích, thân là nương thân, chuyện này quá sơ ý, nàng nhìn không được nhéo mình hai cái. Khiến Lam Đồng cũng bị kinh sợ, "ngươi lại tức giận, đừng tự đánh mình, ta đau lòng."

Nghệ Nhàn cũng đau lòng không thôi, nàng không dám nghĩ đứa nhỏ mới sinh không lâu bị ném đi sẽ gặp phải chuyện gì, thấy Các lão còn đứng một bên, "Các lão, ngươi vội vàng như vậy là có chuyện gì?"

Các lão định nói lại thôi, "kỳ thực việc này có liên quan đến Miên Hoa Đường, nhưng mà việc này có thể tạm hoãn, an nguy nhị tiểu tiểu thư quan trọng hơn, ta sẽ nói chuyện với bọn họ, rồi mọi người cùng tìm nhất định có thể tìm được nhanh hơn."

Nghệ Nhàn, "được, phiền Các lão rồi."

Như lời Các lão nói, nhiều người sức mạnh lớn, đúng là nhanh chóng tìm được Nhị Lam.

Nhị Lam đang nằm trên một đống hài cốt trắng, trong tay còn cầm một đoạn xương trắng nhỏ, trước sau như một vẫn cười.

Ha ha ha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK