Tiểu Lam lớn giọng kêu, âm thanh rẽ nhiều đường mà truyền đi thật xa, chờ Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng theo tiếng đi đến, trong không khí đã có mùi máu.
"Ah ah, máu phượng hoàng."
"Tiểu Lam!"
Bất Tử Điệp nhìn thấy Yến Sương tựa như chuột thấy mèo, nhanh chóng đánh từ phía sau, lướt nhanh qua Giáp Bối Hổ, tránh thoát được cú nhào lên của phượng hoàng, tựa như con muỗi đậu lên vết thương của phượng hoàng.
Tiểu Lam ở một bên tựa như chơi trốn tìm, nhìn thấy Nghệ Nhàn liền bạch bạch chạy đến, "nương, nương, người mau cứu mạng, người mau cứu mạng a."
Nghệ Nhàn thấy nàng chạy vào trong lửa, tim liền cứng lại, hô hấp suýt chút cũng dừng lại, tiểu gia hỏa bật người phi lên không trung một cái, Lam Đồng vững vàng tiếp lấy, Lam Đồng ôm nàng một hồi, xác định nàng không có chuyện gì, liền đem tiểu gia hỏa ném cho Nghệ Nhàn, lúc này liền hung ác đánh con Giáp Bối Hổ kia.
Đoan Mộc Nhã cũng thở hổn hển chạy đến, nhìn thấy một màn tiểu phượng hoàng hung tàn mổ Giáp Bối Hổ, "a đệch, mùi máu quá nồng, mau lên, rải chút phấn, đừng để những thứ khác có được."
Nghệ Nhàn kiểm tra thân thể Tiểu Lam một hồi, không một vết trầy nhỏ nào, 5 ngày tìm không thấy tiểu gia hỏa lại được nuôi đến hồng hào, sắc mặt càng tươi tắn hơn, ngoại trừ có chút bẩn thỉu ra, thì trạng thái vẫn rất khỏe mạnh, "không bị gì là tốt rồi, không bị gì là tốt rồi."
Ngược lại, tình huống của Yến Sương không được tốt cho lắm.
Lam Đồng kéo cổ Gi áp Bối Hổ, hung hăng ném trên đất vài cái, khiến nó nửa sống nửa chết. Lam Đồng hoàn chiêu gọi Tiểu Lam đến, Tiểu Lam bắt chước cách săn thú của Lam Đồng, hung hăng cắn Giáp Bối Hổ, cho đến khi nó tắt thở hoàn toàn.
"Ngao ngao ngao --"
"Tiểu Lam giỏi quá. Nhưng mà, suỵt ~ đừng kêu to quá a."
Nghệ Nhàn cùng Đoan Mộc Nhã từ ngoài vòng lửa nhảy vào, chuyện đầu tiên chính là đem con ma cà rồng Bất Tử Điệp đang dính trên người Yến Sương hút máu đánh cho bay đi, cái loại nhân lúc cháy nhà đi hôi của này đúng là muốn tìm đường chết rồi a.
Hai mắt Yến Sương lưng tròng nhìn Nghệ Nhàn, hai cánh giương giương, cuối cùng cũng không dám đến gần Nghệ Nhàn kêu. Nghệ Nhàn thấy nàng tội nghiệp, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, "Tiểu Nhã, ngươi đến trị thương cho Yến Sương đi."
Đoan Mộc Nhã cầu còn không được, hai mắt sáng lên, gắt gao nhìn chỗ chảy máu của Yến Sương.
Yến Sương theo bản năng lùi về sau, rụt cổ lại, cảm giác đôi mắt nhìn chằm chằm của nàng quá trần trụi, tựa như đang có ý xấu, phản ứng nhạy cảm này cũng nên cảm tạ đám người đuổi theo nàng không tha. Đoan Mộc Nhã thấy nàng lộn xộn máu lại chảy nhanh hơn, có chút cáu gắt, "đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ngươi biết máu của ngươi có bao nhiêu quý giá không?"
Nghệ Nhàn đỡ trán, dọc đường đi ngoại trừ một con Bất Tử Điệp quang minh chính đại có ý xấu với máu phượng hoàng ra, hiện tại đến Đoan Mộc Nhã luôn chuyên tâm luyện đan cũng.... nàng một bên túm lấy Bất Tử Điệp không yên ổn, một bên nhìn Đoan Mộc Nhã, "băng vết thương cho nàng thật kín, khe hở cũng không được để lộ ra."
Đoan Mộc Nhã khoát tay liên tục, "yên tâm, yên tâm, ai nha, ngươi xem, đây là vết thương cũ a, nào để thay giúp ngươi a."
Yến Sương ngược lại cũng phối hợp, chủ động duỗi chân đem vết thương cho nàng xem, sau đó nàng nhìn thấy Đoan Mộc Nhã cẩn thận đem miếng vải dính máu cẩn thận cho vào chậu nước, cho nên khó hiểu nghiêng đầu nhìn, "Pi pi?"
Đoan Mộc Nhã giải thích, "máu phượng hoàng a, tiểu phượng hoàng a, ngươi có biết máu trên người ngươi có bao nhiêu quý giá không a, chỉ một giọt bình thường thôi cũng có thể bán được với giá trên trời rồi a. Ngược lại mấy cái này bỏ đi cũng sẽ không còn, không bằng để ta luyện chế hai ba giọt a? yên tâm, ta sẽ không lấy không."
Yến Sương ngược lại cũng không phản đối, thậm chí còn chủ động dùng cái cành lành lặn vỗ vỗ Đoan Mộc Nhã, khiến Đoan Mộc Nhã vô cùng kích động, "oa oa, tiểu phượng hoàng ngươi thật tốt. Để ta nghĩ xem nên lấy gì đổi với ngươi...."
Nghệ Nhàn thấy Bất Tử Điệp vẫn chưa từ bỏ ý định, thậm chí còn muốn xông đến chậu nước có máu phượng hoàng, hận không thể bóp chết nó luôn, "không được có ý xấu với Yến Sương, nghe thấy không? ngươi nhìn Tiểu Nhã đi, rồi nhìn lại bản thân ngươi đi."
Bất Tử Điệp ăn no nê, "nhìn cái gì a? bổn yêu bằng thực lực uống máu phượng hoàng, ai dám có ý kiến!"
Nghệ Nhàn, "..."
Nói rất có đạo lý, nàng cũng không có lực phản bác.
Lam Đồng kéo xác Gi áp Bối Hổ đến bên cạnh các nàng ném một cái, ngay tại chỗ lượm vài cành cây khô, dùng tay ép chặt, kết quả những cành cây này vẫn không chịu được sức nặng. Tiểu Lam ở bên cạnh vô cùng lo lắng, giương mắt nhìn chằm chằm Gi áp Bối Hổ vừa rồi muốn ăn nàng, "nương nương, đói, đói, đói, đói."
Xem ra đã vài ngày chưa ăn.
Nghệ Nhàn cũng không quản Bất Tử Điệp nữa, mang đồ ăn dự trữ xuất ra một ít cho tiểu gia hỏa, "Tiểu Lam, qua đây."
Tiểu gia hỏa vừa thấy đồ ăn hai mắt liền sáng lên, nàng im lặng dựa vào trong lòng Nghệ Nhàn đem thức ăn quét sạch, nửa ngày vẫn còn mong chờ nhìn chằm chằm con Gi áp Bối Hổ, "nương, nương, thịt, thịt."
Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng nửa ngày cũng không tìm được cành cây, liền đem chủy thủ cây chủy thủ qua, "xử lý trước đi, ta đi nhặt chút củi đem về."
Lam Đồng, "cẩn thận."
Có Đoan Mộc Nhã rải bột phấn, mức độ cũng khiến khứu giác bị lẫn lộn. Chí ít Nghệ Nhàn đi xa một đoạn cũng không ngửi được mùi máu, ngược lại tại nơi ẩm ướt này lại bốc lên mùi tanh, không biết có phải do đã lâu không có ánh mặt trời hay không.
"Tiểu thư, chỗ này có vài con đường, chúng ta đi cái nào đây?"
"Tà ca, tìm con đường các nàng đã đi."
...
Khoảng cách âm thanh rất gần, khả năng có thể là ngay khúc quanh gần đây. Nghệ Nhàn dán tai vào vách đá, nín thở, tiếng tim đập bên tai cũng nghe thấy, rất nhanh âm thanh từ phía xa cũng vang lên, tựa như có thứ gì dưới đất đang chui lên.
Nghệ Nhàn cũng biết cách tìm người của Bách Thủ Tà Sư, trong lòng đầy cảnh giác, lôi tủy ngưng tụ lập lóe ngân quang, nếu bọn họ đến gần thì cho nổ.
"Con mẹ nó, thật tà môn."
"Xem ra bọn họ đã dùng các gì đó để che dấu."
"Tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Nghệ Nhàn chợt nhớ đến trước đó, Bất Tử Điệp một đường luôn rải phấn đỏ. Bất Tử Điệp dường như cũng nhận thấy chính mình lập công lớn, ở bên tai Nghệ Nhàn lượn lờ, cuối cùng tuyên cáo, "ta muốn ăn thịt phượng hoàng!"
Nghệ Nhàn, "..."
Bất Tử Điệp, "ta sẽ khiến con tiểu phượng hoàng kia đồng ý."
Thực sự là điên khùng mà.
Đám người kia dò một hồi liền đi đường khác, tiếng bước chân đi càng lúc càng xa, tiếng nói chuyện cũng càng nhỏ lại. Nghệ Nhàn cũng không yên tâm đám người kia, kiên nhẫn chờ một chút, tùy ý để Bất Tử Điệp ở bên tai lèo nhèo muốn ăn thịt phượng hoàng....
"Gặp phải cái gì?"
"Đám người kia cũng theo đến, đang tìm chúng ta khắp nơi. Bất quá tạm thời bị Bất Tử Điệp mê hoặc rồi, nhất thời cũng không tìm được chúng ta." Nghệ Nhàn túm lấy một cành cây tương đối chắc ném cho nàng, "Tiểu Nhã, chờ chút nữa có mùi bay lên, ngươi nghĩ cách sửa lại mùi."
Trong lòng lẫn cả hai mắt Đoan Mộc Nhã hiện tại đều là máu phượng hoàng vừa lấy xuống trên người Yến Sương, thậm chí nàng còn dùng cái bình nhỏ đem cất vào, cái này chính là 10 phần nhiệt tình, "mùi gì, sặc một chút a, huyễn thú vừa ngửi mùi này liến nổi điên."
Nghệ Nhàn, "phấn ngứa?"
Đoan Mộc Nhã, "đúng vậy, ta rắc trên đường ngoằn nghèo, ai muốn đến gần chúng ta, nhất định sẽ trúng chiêu. Đến khi đó tiếng hắt xì sẽ rất lớn, chúng ta sẽ nhanh chóng trốn đi."
Là các tốt, Nghệ Nhàn ngược lại cũng không biết sẽ có thứ gì xông đến.
Phấn đỏ của Bất Tử Điệp rải xuống.... là do nó tự mình xuất ra.
Nghệ Nhàn vội vàng nướng thịt cho hai tên đã đói bụng vài ngày ăn, vừa không để ý một cái Bất Tử Điệp liền lê la chạy đến bên cạnh Yến Sương, Yến Sương đối với con bướm đang chập chờn trước mặt đầy tò mò, hoàn toàn không biết đối phương đang chạy đến để ăn thịt nàng!!!
Mọi người ăn no, dự định nghỉ ngơi thật tốt, sau đó đi tìm đại sư tỷ. Không ngờ, lửa lúc sáng lúc tối, bên tại truyền tới tiếng gào thét đủ loại, tựa như tiếng gầm của vạn thú, có rất nhiều loại âm thanh hỗn tạp khác nhau, không chỉ chói tai mà còn vô cùng phiền phức.
Tiểu Lam vốn còn đang tựa trong lòng Nghệ Nhàn lăn a lăn, Nghệ Nhàn như có như không vuốt lông cho nàng. Kết quả âm thanh kia vừa vang lên, tiểu gia hỏa vèo một cái, chầm chậm rúc xuống dưới bụng Yến Sương. Yến Sương thậm chí còn mở cánh nhẹ nhàng trấn an Tiểu Lam, một con phượng hoàng cùng một tiểu sư thú ở chung rất là hài hòa. Sau đó cảm nhận được ba người Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm các nàng không chớp mắt, toàn thân Yến Sương cứng lại, rụt đầu xuống, nhỏ nhẹ pi một tiếng.
Nghệ Nhàn, "..."
Phượng hoàng cùng sư thú có quan hệ rất tốt sao?
Đoan Mộc Nhã lại không có được bọc vải ấm lớn như vậy, vẻ mặt kinh ngạc, "tiểu phượng hoàng sợ là đã nhiều ngày đều chiếu cố Tiểu Lam như vậy a, thật đáng yêu a."
Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng nhìn nhau, biểu tình một lời khó nói hết, thấy động tác Yến Sương thuần thục, tựa như đã làm vô số lần, không biết sợ là còn tưởng rằng nàng mới là nương của Tiểu Lam, "âm thanh này không lẽ mỗi ngày đều có?"
Yến Sương gật đầu như gà mổ thóc, nàng bị thương, còn dẫn theo tiểu sư thú nhà Nghệ Nhàn, hoàn toàn không dám chạy loạn khắp nơi, thậm chí so với lúc chỉ có một mình nàng còn phải cẩn thận cảnh giác hơn, cho nên hai người vẫn ở chỗ này. Nhưng mỗi ngày đều phải chịu thứ âm thanh này quấy phá, mấy ngày trước các nàng đều sợ hãi trong lòng mà vượt qua.
Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng hai người chia nhau dán tai và vách đá nghe, ma âm xuyên tai, khiến tai các nàng bị ong ong, "âm thanh này giống như từ sát vách truyền đến."
Lam Đồng gõ một cái, vách đá cũng không phát sinh âm thanh, "đi xem?"
Nghệ Nhàn theo bản năng nhìn Yến Sương, Yến Sương tựa như hiểu ý Nghệ Nhàn, đứng dậy, dạo một vòng tại chỗ, Tiểu Lam cũng lăn tại chỗ, bộ lông vừa được lau sạch lại dính đầy đất đen thui.
"Pi pi."
"Ngươi cứ chờ ở đây, hảo hảo dưỡng thương."
Yến Sương pi pi vài tiếng thấy Nghệ Nhàn không hiểu ý mình, liền vỗ cánh một cái, tại chỗ nhỏ này giương cánh bay hai cái, Đoan Mộc Nhã ở một bên nhìn một hồi dường như hiểu ra, "xem ra năng lực khôi phục của tiểu phượng hoàng rất tốt, so với hai người các ngươi còn mạnh hơn."
Nghệ Nhàn, "... ân?"
Đoan Mộc Nhã ngại ngùng thè lưỡi, "máu phượng hoàng quáy như vậy, hiệu quả lại tốt, ta cũng đã cho Yến Sương thử xem."
Nghệ Nhàn, "..."
Lam Đồng, "..."
Bất Tử Điệp, "..."
"Cho nên ta đem một giọt hòa cùng thuốc bổ, cho Yến Sương uống!"
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đoan Mộc Nhã: xem tra thí nghiêm đã thành công.
Yến Sương: tự sinh tự dùng. Cảm tạ cho ta ném ra bá vương nhóm hoặc tưới doanh dưỡng dịch thiên sứ nhỏ ah ~