Nghệ Nhàn, "..."
Đám người kia định rút khỏi, vừa nhìn thấy ngũ sắc châu xuất hiện sao coi như không biết được. Liền vồ đến chụp ngũ sắc châu, Tiểu Lam từ bên cạnh cũng bạch bạch phi đến.
Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!!!
Nhìn thấy hạt châu sắp đến tay, Tiểu Lam vội vàng, liền biến thú hình hai trảo trước nhào đến vồ, nhanh hơn đám người kia một bước, đem ngũ sắc châu mẫu thân thú nhân cho đem ghì chặt dưới cặp trảo nhỏ đô đô thịt, nhìn đám người kia hung hăng gầm hai tiếng.
Nghệ Nhàn, "..."
Người kia liền ngẩn ra, sau đó kinh ngạc, "ấu tể!!!"
Nghệ Nhàn vung một roi khiến hắn thu tay lại, người kia bị lôi linh đánh trúng, toàn thân tê tái, nhanh chóng đem người rút lui, trước khi chạy còn âm trầm liếc đám người Nghệ Nhàn.
Tử Hàn không quan tâm ngáp một cái, "nhìn thật náo nhiệt a."
Nghệ Nhàn cúi đầu liếc nhìn mắt cá chân mình lại lộ ra một tiểu gia hỏa lông xù, chần chờ một chút vẫn ngồi xuống gãi cằm nàng, "Tiểu Lam giỏi quá."
Tiểu gia hỏa thoải mái híp mắt lại, một trảo co trong ngực ôm chặt ngũ sắc châu trong vuốt nhỏ, còn phát ra tiếng rột rột vui vẻ.
Hàn Hương Mạch đứng một bên nhìn há hốc miệng, không có lý do gì khác, Tiểu Lam vẫn duy trì hình người. Cái này nhìn ngoại hình bên ngoài, so với ấu tể huyễn thú không kém, khó tránh tên trước đó nhìn nhầm.
Lam Đồng cầm ngũ sắc châu lên xem một chút, đưa cho Nghệ Nhàn, "nhìn dáng vẻ bọn khẩn trương, hẳn là thứ tốt, ngươi cất đi."
Nghệ Nhàn cũng hiểu được thái độ kỳ quái của đám người kia, không giống như các nàng đoạt gà, ngược lại như là đoạt thứ trân bảo gì đó, nếu thực sự là như vậy, đạo lý hoài bích có tội nàng vẫn hiểu, nàng chần chờ một hồi, đem ngũ sắc châu giao cho Ngân Bảo đại nhân.
Những người còn lại đều kỳ quái nhìn nàng.
Nghệ Nhàn cũng không biết giải thích thế nào, chỉ thấy Ngân Bảo đại nhân dùng tùy ý lắc hai cái, liền đem hạt châu trả lại cho Nghệ Nhàn. Phù may mắn trên trán dường như cũng không phát ra ánh sáng gì, có thể thấy được.... bảo bối này không quan trọng bằng con mắt Tam Đồng Thú trước đó.
Tiểu Lam xoay mình hóa hình người, sau đó ôm chân Nghệ Nhàn, tội nghiệp, "nương nương."
Nghệ Nhàn càng nghĩ, thuận tay móc ra một viên so với ngũ sắc châu lớn hơn một chút đổi lại, màu sắc so ra thì không bằng ngũ sắc châu, nhưng thắng ở cái là to hơn, hơn nữa....
"Dùng cái này chơi."
"Được."
Tử Hàn lơ đãng nhìn thoáng qua, liền trượt chân một cái, đầu đụng vào cây.
Yến Sương sợ đến Pi một tiếng.
Nghệ Nhàn giả vờ như không biết, vẻ mặt còn ân cần chính trực nói, "đại sư tỷ, ngươi không sao chứ?"
Vẻ mặt Tử Hàn cứng ngắc nhìn Tiểu Lam cầm hạt châu để hạt châu lên miệng cắn hai cái, sau đó như muốn cạy hạt châu ra, còn đặt dưới chân đạp hai cái.... khóe miệng nàng co lại, nghiến răng nghiến lợi, "tiếp, tục, đi, tiếp."
Nghệ Nhàn cố ý, từ lúc ở trong bí cảnh phát hiện ra thân phận của đại sư tỷ, nàng lúc nào cùng muốn đổi lấy lại huyết nhận, lần trước Lam Đồng muốn lấy Huyết Nhân, nàng cũng đã chột dạ, càng kiên định muốn lấy lại Huyết Nhân trong tay đại sư tỷ hơn.
Nhưng muốn đổi lại được đồ, thì phải khiến lão nhân gia là đại sư tỷ quay ngựa trước a.
Đó là một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Nội tâm nàng tựa như có vạn con kiến bò tới bò lui, nhưng rồi lại không nghĩ đến việc đó nữa, mắt nhìn thẳng tiếp tục đi về phía trước, nàng thực sự không dám đi gây sự với đại sư tỷ đó là điểm mấu chốt. Lỡ như chọc giận đại sư tỷ, quyết định sau cùng chính là rút củi dưới đáy nồi, mượn hành trình Thiên Lan Sơn đem mọi người gϊếŧ hết phải làm sao đây?!
Miên Hoa Đường hôn mê bất tỉnh, đừng nói là đỡ đòn, đến cả cái bán manh cũng không làm được. Đến khi đó cũng không còn là chuyện lấy áo đại sư tỷ may ô đơn giản nữa, mà là chuyện đám người các nàng khó giữ được tính mạng.
Nghệ Nhàn thấy Tiểu Lam vẫn còn tức giận cắn hạt châu, không thể không nhắc nhở, "Tiểu Lam, hạt châu này không thể ăn.... ah, còn phải giữ cẩn thận."
Tiểu Lam cầm hạt châu, chỉ vào Tử Hàn a a vài tiếng, muốn nói gì đó, đại khái từ ngữ thiếu thốn, nhất thời ngoại trừ a a a ra, thì không biết nên nói gì.
Tử Hàn tựa như cảm ứng được gì đó, âm trắc quay đầu nhìn Nghệ Nhàn, dĩ nhiên cũng khiến Nghệ Nhàn dựng tóc gáy. Nàng liền đem Tiểu Lam giao cho Lam Đồng, Lam Đồng ngửi được mùi trên hạt châu, bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, "chờ gặp được con mỗi thích hợp, ta đem theo Tiểu Lam đi săn, cầm thứ này không ổn, ngươi cất đi."
Hạt châu trong tầm mắt Tử Hàn chạy hết một vòng, cuối cùng vật lại quy nguyên chủ.
Nghệ Nhàn hận không thể đem củ khoai phỏng tay này ném đi, nếu như, nếu như trên đời này có thuốc hối hận... nàng tuyệt đối sẽ không cầm Huyết Nhân đâm vào người đại sư tỷ mà quên rút ra!!!
Tâm tình áp lực của Tử Hàn đại sư tỷ cũng hạ xuống, ngay cả Đại Gà Con Yến Sương cũng cảm nhận được rõ ràng, nàng tận tực ôm chính mình lại đi qua một bên, nhưng hình thể khổng lồ quá rõ ràng. Nhưng mà một đám không mắt lại chạy đến, nháy mắt bao vây thành vòng tròn, "chính là các nàng!"
Nghệ Nhàn đại thể nhìn lại, 5 người vừa thả cũng ở trong đó, tính ra tổng cộng 20 người. Đối với một đám rèn luyện nhiều người như vậy mục tiêu cũng quá rõ ràng, hơn phân nửa cũng không phải rèn luyện mà là tầm bảo. Nhìn lại bọn họ từng tên dáng vẻ cao to, ăn mặc tùy ý, ánh mắt lộ ra sự tàn nhẫn, tuổi tác cũng không đồng đều.
Liếc qua một cái, Nghệ Nhàn đại khái nhân ra được đám người kia là như thế nào.
Lính đánh thuê.
Trước kia khi còn ở Thanh Sơn Tông, nàng may mắn sinh hoạt cùng một nhóm lính đánh thuê một đoạn thời gian, cộng thêm đó chính là xuất thân đời trước của nàng... Nghệ Nhàn còn chưa kịp nhắc đến, liền thấy Tử Hàn đại sư tỷ từ phía sau nàng chặn đám người đang đi đến, giây kế tiếp người kia liền bay ra ngoài, còn đụng phải một đám người từ phía sau.
Vừa đối đầu, đám người kia đã nằm la liệt.
"Cút ngay!"
"..."
Xem ra đai sư tỷ đã bị nàng làm cho giận rồi a.
Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng vô cùng ăn ý, hầu như trước khi động thủ liền đem Tiểu Lam vác lên lưng, tiểu gia hỏa ôm lấy cổ Lam Đồng, kích động ở bên tai nàn kêu a a a trợ uy. Còn Yến Sương cũng không còn ngốc như trước mặc cho người ta đánh, phần lớn thời gian ngoại trừ -- phun nước bọt ra, thì còn biết lợi dụng thân hình to lớn của mình chơi chiêu thịt đè người.
Loại huyễn thú này, nếu đột nhiên từ trên trời rơi xuống cũng đủ đề chết một người. Nhưng trên lưng nàng còn có một Miên Hoa Đường đang ngủ say sưa, Yến Sương chịu trận, thêm bản tính nhân loại -- thích bóp hồng mềm, nàng cùng Hàn Hương Mạch lại sắp trở thành đối tượng bị vây công.
"Yến Sương, mang theo sư muội ngươi bay lên."
"Pi."
Trường tiên vung lên, liền ngăn chặn đám người vây Yến Sương để nàng bay lên. Lớp băng dưới chân lộ ra, Nghệ Nhàn chờ hai trở Yến Sương từng bước rời khỏi mặt đất, liền phóng ra một cái lôi tủy đánh vào lớp băng, ngân quang lóe lên lớp băng liền nứt ra, bên dưới liền thoát ra một đống rắn nước trơn trượt, gặp người liền cắn một cái.
Nháy mắt một hồi, đám người kia nằm la liệt trên đất, thống khổ rêи ɾỉ, ngoại trừ bị lôi tủy đánh trúng, còn bị băng trùy giận dữ của Tử Hàn đại sư tỷ xuyên thân, mùi máu nồng nặc bao trùm các nàng.
Tử Hàn hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Trong lòng Nghệ Nhàn còn sợ hãi vỗ ngực một cái, may mắn ngọn lửa này đại sư tỷ cũng xả hơn phân nửa rồi, nàng vội bắt chuyện Lam Đồng cùng Yến Sương ở trên cây, "đi."
Lam Đồng từ trên cây nhảy xuống, đi hai bước liền níu Nghệ Nhàn lại, "khoan đã."
Bước chân Tử Hàn hơi dừng lại, lớp băng lần nữa bao trùm, xung quanh xanh biếc bị một lớp sương trắng bao quanh, băng lăng nhọn trên tàng cây nhắm thẳng người bên dưới, gió nhẹ nhàng thổi một cái, cành cây lay động chịu không được sức nặng, băng đua nhau rớt xuống.
Động tĩnh này khiến đám người nằm dưới đất càng thêm hoảng sợ.
Rầm --
Lớp băng nổ tung, một cánh tay xám gần đó chợt vồ về phía Nghệ Nhàn và Lam Đồng chụp lại, nếu là thứ khác Nghệ Nhàn cũng không kinh ngạc như vậy, nhưng vì cánh tay kia đứt lìa, cả một cánh tay, nhìn phẩm chất cùng văn lộ huyết mạch, hẳn là cánh tay một nam nhân, lúc này tựa như phát điên, lao về phía các nàng cào một cái.
Cùng lúc đó, trước mặt Tử Hàn cũng vọt ra một tên cản đường. Mái tóc người kia dài đỏ như lửa, ánh mắt hung ác nham hiểm, tay áo vừa rồi còn rỗng, chợt thò ra một cánh tay vuốt tóc mính, âm dương quái khí nhìn Tử Hàn, "các ngươi thật to gan, dám trộm đồ của tiểu thư chúng ta, để mấy thứ đó lại còn không thì để mạng lại đây."
Nói xong, liền đánh về hướng Tử Hàn.
Tay áo trống rống liền vung ra một đống cây, tựa như vòi bạch tuộc, giương nanh múa vuốt trói Tử Hàn lại, vố số băng trùy từ dưới mặt đất nổ lên, từ xung quanh lao đến đâm ý muốn cắt đứt thứ đồ chơi này, "với một thứ không âm không dương, bất nam bất nữ?"
Tử Hàn một tay vung băng trùy, một tay vung lôi linh, nhanh chóng hợp thành một cối xay thịt. Vô số băng trùy như phong ạo lao về phía nhân yêu kia, người kia vừa thỏa mãn hăng hái, lúc này lại trơ mắt nhìn tay áo mình bị xé nát mặt mũi cũng trắng bệch.
Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng ứng phó đống tay lúc cao lúc thấp hành tung bất định, thấy Tử Hàn đại sư tỷ giải quyết được một tên phiền phức, "ngươi đem Tiểu Lam đi xa một chút, để ta đánh nó!"
Vừa nghe thấy Nghệ Nhàn nói, quái thủ liền vọt lên cao, chính xác túm lấy Đại Gà Con Yến Sương đang bay lên cao, Yến Sương cảm giác trảo của mình bị cái gì túm lại, sợ đến kêu to vài tiếng, sau đó giây kế tiếp liền bị quái thủ ném trên mặt đất, đánh về phía Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng đang đứng.
Cũng may Nghệ Nhàn thuấn di, nếu không sẽ bị Yến Sương đè cho nội tương.
Yến Sương bị ngã đầu choáng mắt hoa, Hàn Hương Mạch cùng Miên Hoa Đường trên lưng nàng cũng rơi xuống dưới.
Nghệ Nhàn không kịp đỡ Đại Gà Con dậy, liền cảm giác mắt cá chân lạnh như băng, cúi đầu nhìn, quái thủ kéo Yến Sương rơi từ không trung từ khi nào đã phục kích ở đây, chợt bị kéo xuống một cái, băng bị nghiền nát, cả người nàng đều lún xuống.