"Nghệ Nhàn, ngươi làm sao vậy?"
"Tìm Tiểu Nhã."
Nghệ Nhàn để lại một câu nói liền hôn mê bất tỉnh, Lam Đồng nhìn sắc mặt nàng tái nhợt. có chút lo lắng liền nhớ đến bản nhiệm của Đoan Mộc Nhã. Lúc này đem Nghệ Nhàn cùng Tiểu Lam cõng lên lưng, đón mưa to gió lớn đi tìm Đoan Mộc Nhã.
Đêm nay mưa rất lớn, nước mưa tích giọt rửa sạch dấu chân. Đối với thú nhân mà nói, đây là kiểu khí hậu đáng ghét, vì qua một đêm, mọi khí tức cùng dấu vết đều sẽ biến mất, muốn tìm mồi lại càng khó hơn.
Cũng may, vận khí nàng không tệ, dò xét trên không vài vòng, rất nhanh phát hiện được một thân ảnh hoảng hốt trong cánh rừng dày, thân ảnh nhỏ nhắn đang chạy xuyên qua cánh rừng, vốn không có gì chú ý, nhưng khi lôi đánh xuống mới nhìn thấy đầu mối.
Ngô, có vài phần nhìn quen mắt.
Lam Đồng tìm đúng mục tiêu, liền lao xuống. Đoan Mộc Nhã hoảng hốt kiềm nén tiếng khóc lui về sau nhìn lại, sợ đám người thủ đoạn kia lần nữa quay lại tìm nàng, đồng thời trong lòng còn nhớ lấy Nghệ Nhàn...
"Nghệ Nhàn" ngàn lần không thể chết.
"Nghệ Nhàn" khi đó biến mất trước mắt nàng.
....
Một con sư thú đột nhiên phá nát hai cây đại thụ, lấy tư thế trầm ổn vũng vàng hạ xuống trước mặt nàng, đôi mắt xanh tản ra quang mang quỷ dị. Đoan Mộc Nhã bị đôi mắt dò xét, chân liền mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất. Một người một thú mắt to trừng mắt nhỏ, một hồi lâu, Đoan Mộc Nhã mới nhặt được lý trí về, nhận ra đại miêu trước mắt là ai.
Tiểu Lam trượt từ trên xuống, nhìn thấy Đoan Mộc Nhã liền thân mật cọ cọ.
"Ngươi, ngươi làm ta sợ muốn chết!"
Qua nhiều ngày sợ hãi đã khiến Đoan Mộc Nhã quên mất trước kia mình từng sợ cái trảo hung tàn của sư thú Lam Đồng này như thế nào, nàng thậm chí đối với sự xuất hiện đột nhiên của Lam Đồng ở đây sinh cảm giác thân thiết.
Lam Đồng cũng nhìn thấy rõ Đoan Mộc Nhã, thấy được xung quanh không có nguy hiểm, mới biến hình người đem Nghệ Nhàn trên lưng xuống, "mau xem đi."
Đoan Mộc Nhã thấy rõ người nàng cõng, liền lăn một vòng nhào đến, cẩn thận dò xét hơi thở của Nghệ Nhàn, phát hiện đối phương còn khí tức, khí tức cường mà mạnh mẽ, lo lắng trong lòng nàng cũng hạ xuống, "Nghệ Nhàn bị sao vậy?"
Lam Đồng, "không biết vì sao đột nhiên ngất."
Phản ứng đầu tiên của Đoan Mộc Nhã chính là cái bóng hư ảo biến mất trước mặt nàng, nếu nói là cái bóng, nàng hình như có thể cảm giác và đụng vào được, Nghệ Nhàn vừa rồi vẫn ở bên cạnh bảo vệ cho nàng, thậm chí vừa rồi nàng còn nghĩ cái bóng đó và Nghệ Nhàn có liên quan với nhau.
Nàng thận trọng phóng ra chút mộc linh dò xét sinh mệnh của Nghệ Nhàn, lần đầu không dò được gì, lần thứ hai lại bắt được tiếng tim đang đập mạnh mẽ, ngô, là hai cổ.... nàng nhìn Nghệ Nhàn, buông ra, lại liếc nhìn Nghệ Nhàn, lại buông ra, cuối cùng nhìn xuống mộc linh yếu ớt do chính mình phóng ra, liền hoài nghi phế linh căn này.
Đoan Mộc Nhã không tin tà thử nhiều lần, cuối cùng ánh mắt nhìn vào cái bụng phẳng của Nghệ Nhàn, há hốc mồm tựa như xét hồi lâu.
Lam Đồng ở một bên, ngồi nghiêm túc chờ kết luận, thấy bộ dạng Đoan Mộc Nhã mất hồn liền nhíu mày, "Nghệ Nhàn thực sự là bị sao vậy?"
Đoan Mộc Nhã không trả lời, đầu đầy là "không thể nào" "tuyệt đối không thể" "nhất định là nhầm" ba lần hoài nghi, thậm chí gan còn to hơn đưa trảo thò đến bụng Nghệ Nhàn, còn chưa mò tới, liền cảm giác cổ tay đau xót, "ai ai ai, đau đau đau đau."
Lam Đồng mặt lạnh, "còn động thủ động cước, bẻ hai tay ngươi."
Đoan Mộc Nhã, "..." hung tàn, không có nhân tính.
Đoan Mộc Nhã, "Nghệ Nhàn vì linh lực hao hết nên mới ngất, nàng vừa rồi đã làm gì? sao lại hao hết linh lực?"
Vừa nghe đến là linh lực hao hết, Lam Đồng liền đem người lần nữa ôm vào ngực, như có như không trấn an một chút, "đi thôi."
Đoan Mộc Nhã mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng thấy bộ dạng Lam Đồng căn bản không quan tâm lời nàng, liền im lặng đem nghi ngờ của mình nén xuống, ngô, Nghệ Nhàn mang thai? không thể nào a!!!
Nhất định là nàng nhầm.
Đoan Mộc Nhã bước thấp bước cao theo Lam Đồng về đại bản doanh -- dưới một gốc cây, mới biết rõ mưa lội hạ không dừng, rồi lửa cháy hoài không tắt đều do "người nhà" làm ra, nàng nghẹn họng nhìn trân trối, "con này.... là Phượng Hoàng?"
Ngay giữa không trung một con gà lớn đang lăn lộn sải cánh, từng nhóm lửa nhỏ tung tóe rơi xuống, bỏ qua hình thể ngốc ngếch của nàng, đứng từ xa nhìn lại cũng có vài phần uy nghiêm, nhìn gần.... tựa như con gà ngốc bị vặt lông!
Đoan Mộc Nhã hoài nghi đám người cố bắt Phượng Hoàng đầu óc có vấn đề, trong trí nhớ của nàng, không đúng, nàng cảm thấy Phượng Hoàng không thể nào mập như vậy a.
Hàn Hương Mạch tò mò quan sát Đoan Mộc Nhã, "các nàng đều nói tam sư tỷ là một con phượng hoàng!"
Đoan Mộc Nhã vừa nghe âm thanh nhu nhược của nàng nói, liền như tìm được tỷ muội thất lạc nhiều năm, bản năng nhiều chuyện tiềm ẩn của nữ nhân được bộc phát, hai người liền lầm bẩm thành một hội. Đại bộ phận đều là Đoan Mộc Nhã hỏi han, hỏi các nàng đi đường có nghe thấy, hay gặp cái gì, hỏi chuyện Nghệ Nhàn...
Lam Đồng chỉ nhàn nhạt liếc các nàng một cái, hoàn toàn không chú ý đến Đoan Mộc Nhã ghé vào người Hàn Hương Mạch giật giật chóp mũi nhiều theo bản năng.
...
Khi Nghệ Nhàn, đầu nhức, toàn thân vô lực, tựa như bị phế bỏ cả người. Nàng mở mắt ra, đỉnh đầu là quang mang nhức mắt. Mưa rơi không ngừng, tiếng lôi ồn ào, còn có hỏa diễm không ngừng đốt nước... nháy mắt, đều cách xa các nàng.
"Nghệ Nhàn, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh."
"Tiểu Nhã."
Đoan Mộc Nhã liền đỡ nàng dậy, uy một chén linh dịch xanh mơn mởn, "đại sư tỷ nói ngươi tiêu hao quá nhiều, ngươi, ngươi có phải vì cứu ta mà dùng cách linh tinh gì rồi phải không? hôm đó ở bên cạnh che chở ta chính là người có đúng không, ta cảm nhận được a."
Đã lâu Nghệ Nhàn không thấy tiếng nói chuyện của Đoan Mộc Nhã như vậy bên tai, nhất thời có vài phần hoài niệm, vừa uống được một hớp liền cảm giác thân thể thả lỏng không ít, "đây là cái gì?"
Đoan Mộc Nhã cũng không nỡ, đem toàn bộ dịch thể mang mùi hương cỏ cây toàn bộ đổ vào miệng Nghệ Nhàn, "linh dịch 20 năm bổ khí, ngươi hao tổn rất nặng, cần bồi bổ."
Nghệ Nhàn lần đầu nghe thấy được lí do thoái thác này, tựa như bản thân là sản phụ dinh dưỡng không đầy đủ, nàng bất đắc dĩ kiểm tra cầu thịt cùng tiểu kim châu trong bụng, cố gắng ngưng tụ linh lực, nhưng mà cố gắng cũng không được gì còn tệ hôm ngày đó vừa ngưng tụ thì tắt ngủm, hiện tại cũng không thể ngưng tụ được lôi linh.
Đoan Mộc Nhã thấy nàng nháy mắt lại muốn dùng lực, "Nghệ Nhàn, đừng thử. Trong khoảng thời gian ngắn ngươi không được tiêu hao như vậy, đây là mệnh lệnh từ đại sư tỷ."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Đại sư tỷ túm nhảy một cái túm Miên Hoa Đường cười hì hì đến trước mặt nàng, hướng về nàng cười ba lần liên tiếp, "gan không nhỏ ha, thuật phân thân cần tu vi Nhân Cấp mới có thể tu luyện được, ngươi hiện tại lại không biết tự lượng sức mình, chán sống rồi a?"
Lam Đồng khiêng một con mồi về, đúng lúc thấy các nàng bu quanh Nghệ Nhàn, "thuật phân thân là cái gì?"
Nghệ Nhàn đau đầu như muốn nứt ra, lại không muốn bị ba người càm ràm, vội vàng nhận sai, "ta biết lỗi rồi, lần sau tuyệt đối không dám nữa."
Vì ký khế ước huyễn thú bản mạng, linh lực trong cơ thể nàng không hiểu vì sao lại tăng lên, cảm giác rất không chân thực. Đại khái thì nhiều người sau khi ôm bắp đùi huyễn thú thì không cần tu luyện, tu vi cũng tự nhiên tăng, cho nên mới khiến Nghệ Nhàn ỷ lại. Cộng thêm hôm đó thiên thời địa lợi nhân hòa, mượn lực thiên lôi, cũng không phải là lần đầu Nghệ Nhàn làm như vậy, vốn chỉ muốn trêu chọc vợ yêu nhà mình, kết quả suýt chút khiến các nàng bị lôi đánh. Vì vậy tâm niệm vừa động Nghệ Nhàn liền mượn lực thiên lôi, ngưng tụ ra một đạo bán thành phẩm...
Bất quá là lôi linh ngưng tụ thành linh thể lôi linh, đến cả "thân" cũng không tính.
Cũng may, không uổng công tìm được Đoan Mộc Nhã về.
Nghệ Nhàn suy nghĩ một chút, ý thức hải lại bị rung chuyển, nàng xoa huyệt thái dương, liền nhắm mắt lại, "Tiểu Nhã, sao ngươi lại gặp phải đám người kia, bọn họ là ai, ngươi có biết không?"
Bình thường vận khí Đoan Mộc Nhã khá tốt, nhưng từ khi lên Thiên Lan Sơn thì đúng nhọ. Lần đầu tiên chính mình đi tìm linh thực, sau đó gặp phải luyện đan sư Tạ Liên kia, thì vận đen tám đời liền kéo đến. Nghĩ đến các sư huynh sư tỷ chết trong tay bọn họ, đã khóc qua vài lần Đoan Mộc Nhã lại không nhịn được rơi nước mắt...
Nàng vừa khóc, Nghệ Nhàn cũng không đành lòng hỏi tiếp, nhìn Miên Hoa Đường đến bên cạnh Tiểu Lam ngồi ăn trái cây, thần sắc dường như đã khôi phục về ban đầu, nàng hạ giọng kêu, "Miên Hoa Đường."
Tử Hàn biết nàng muốn hỏi cái gì, "tạm thời thanh trừ phệ hồn còn ảnh hưởng đến nàng, trong cơ thể nàng cuối cùng vẫn còn một linh hồn, ta sẽ dạy nàng đem nó luyện hóa, còn lại đều do tạo hóa của nàng."
Nghệ Nhàn, "... cái gì?"
Tử Hàn nhìn nàng ốm yếu, sắc mặt tái nhợt tựa như tờ giáy trắng, cũng không giải thích thêm gì với nàng, chỉ gọi Miên Hoa Đường qua một bên, hạ giọng thì thầm một phen. Nghệ Nhàn cứ vậy nhìn một chút, rồi lại buồn ngủ. Từ đó về sau, nàng cứ nửa ngủ nửa tỉnh, luôn có cảm có thứ gì đó nhét vào miệng nàng, có lúc thì mùi cỏ xanh, có khi thì mùi đất chọc nàng muốn nôn...
Khi ý thức của nàng thanh tỉnh lần nữa, cảm giác mệt mỏi cùng buồn ngủ biến mất. Trong tầm mắt ngoại trừ trời xanh mây trắng ra, còn có một con chin năm màu to xác bắt mắt, lông chim mang tia sáng chiếu xuống quang mang rực rỡ, vô cùng đẹp. Lúc Nghệ Nhàn nhìn nó, nó cũng nhìn tới Nghệ Nhàn, thậm chí Nghệ Nhàn còn nhìn thấy ánh mắt con chim đang vui vẻ nhìn mình.
Nghệ Nhàn cũng rất vui vẻ, điều này khiến nàng nhớ đến con gà rừng đen đủi kia, cũng là một con gà năm màu, chỉ là gà này không phải là gà, hình thể nhìn không giống. Nàng liếm khóe miệng một cái, cái bụng không tiền đồ liền kêu ọt ọt, tiếng kêu vang dội, khiến người ta nghi hoặc.
Cứ vậy nháy mắt, Nghệ Nhàn thậm chí cảm giác được con gà năm màu kia toàn thân đang cứng lại.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nghệ Nhàn liếm khóe miệng một cái: muốn ăn.
Yến Sương toàn thân cứng ngắc: ta mừng vì ngươi đã tỉnh, nhưng ngươi lại muốn ăn ta!!! sinh không thể luyến.