“Ngươi đi rồi thì sẽ không có chuyện gì sao? Lão thái thái nói, nói...” Tạ Phinh cắn môi dưới, ngừng một hồi lâu mới nói tiếp: “Nếu ngươi thật sự nghĩ cho bọn ta thì nên... nên...”
Mấy chữ phía sau, nàng ta thật sự không nói nên lời, cổ họng cứ như bị thứ gì đó chặn lại.
Tạ Thế An bỗng nhiên nhớ tới chuyện xưa mà mẫu thân kể cho hắn ta nghe vào hai tháng trước.
Nói là có một nông phụ nuôi lớn ba hài tử, dù không phải hài tử thân sinh nhưng nông phụ kia vẫn dốc lòng nuôi lớn bọn chúng.
Nhưng có một ngày, nông phụ bị cuốn vào một vụ mưu phản, ba hài tử kia vì cả gia tộc mà g.i.ế.c c.h.ế.t dưỡng mẫu.
Lúc ấy mẫu thân hỏi hắn ta, ba hài tử này làm đúng hay sai...
Hắn ta đã trả lời thế nào?
Hắn ta không nhớ rõ.
Hiện giờ đến phiên hắn ta lựa chọn.
Hắn ta thật không thể tin bản thân không hề do dự đã đưa ra quyết định có lợi cho mình nhất.
Lần đầu tiên hắn ta nhận ra mình là một người ích kỷ m.á.u lạnh như vậy.
Hắn ta lấy một bình sứ từ trong tay áo ra: “Đây là phụ thân cho ngươi, uống đi, trong vòng một khắc sẽ chìm vào giấc ngủ, sẽ ra đi mà không chịu bất kỳ thống khổ gì...”
Đồng tử Hạ thị co rút kịch liệt.
Nàng ta cuối cùng cũng rõ nỗi bất an trong lòng mình là gì, là hài tử nàng ta hoài thai mười tháng sinh ra đang tự tay ép nàng ta uống thuốc độc.
Nếu đổi thành người khác, đổi thành lão thái thái thì nàng ta vẫn có thể tiếp thu.
Tại sao lại là An ca nhi cùng Phinh tỷ nhi?
“Không!!”
Hạ thị khống chế không được phát ra một tiếng thét chói tai.
“Nương.” Tạ Thế An lại vô cùng bình tĩnh: “Mấy trăm người Hà gia hơn hai mươi năm trước đã c.h.ế.t trong án kiện kia, thế gia trăm năm như Hà gia lại biến mất như vậy, hiện giờ nhắc tới Hà gia, cả kinh thành này còn ai nhớ rõ? Trước khi qua đời, ngoại tằng tổ phụ đã để lại di thư nói rõ mong hậu nhân Hà gia có thể vì Hà gia lật lại bản án, chấn hưng Hà gia. Vì ôm tâm niêm này nên ta mới có thể đỗ đầu khi chỉ mới mười hai tuổi...”
Hạ thị khóc thất thanh.
Lúc Hà gia xảy ra chuyện, nàng ta cũng đã tới tuổi có thể ghi nhớ mọi việc, nàng ta là đích ấu nữ Hà gia, tổ phụ vô cùng yêu thương nàng ta.
Nàng ta biết di nguyện của tổ phụ, nhưng nàng ta tự nhận bản thân không có năng lực đó, tên phế vật như Hạ Húc càng không thể chấn hưng Hà gia.
Tất cả hy vọng đều đặt trên người An ca nhi...
Nếu thân phận hậu nhân Hà gia của An ca nhi bị đưa ra ánh sáng, An ca nhi sẽ không thể nào vào Quốc Tử Giám được nữa, không thể tham gia khoa cử, càng không thể làm quan...
Tiếng khóc của Hạ thị từ phòng củi truyền ra.
Vân Sơ đứng dưới bậc thang, nghe rành mạch câu chuyện của ba mẫu tử bọn họ.
Nàng nghĩ tới đời trước, cũng vào một đêm như thế này, nàng bị Tạ Thế An khuyên bảo uống rượu độc, bảo nàng tự sát vì Tạ gia.
Khi đó chuyện của Vân gia còn chưa được làm rõ, sao nàng có thể c.h.ế.t được, vì thế mà đám hài tử này đã đè nàng xuống, rót rượu độc kia vào miệng nàng... Nàng uống hết rượu độc, độc dược ngấm vào, đau đớn khắp người, đau tới lục phủ ngũ tạng.
Thuốc độc Hạ thị uống lại không gây thống khổ, chỉ c.h.ế.t đi trong vô thanh vô thức, cũng coi là một loại may mắn.
Hạ thị cũng không cảm thấy bản thân may mắn.
Bị nữ nhi nhi tử thân sinh ép chết, rốt cuộc đã tạo bao nhiêu ác nghiệt mới gặp phải chuyện đau thấu tim gan như vậy?
Thấy Hạ thị không nhúc nhích, Tạ Phinh bước lên cầm lấy bình sứ kia, mở nắp, một mùi hương tỏa ra, nàng ta run rẩy nói: “Ngươi muốn bọn ta ép ngươi uống sao?”
Hạ thị ngưng khóc thút thít.
Nàng ta nhìn về phía hai đứa nhỏ của mình, bi thiết nói: “Cũng không biết Duy ca nhi thế nào...”
“Yên tâm, ta sẽ sắp xếp người để ý Duy ca nhi.” Tạ Thế An mở miệng: “Không còn sớm nữa, uống đi.”
Hạ thị nhận lấy bình sứ, nàng ta ngửi được hương thơm ngào ngạt kia, nàng ta tin lời bọn nhỏ, độc dược này sẽ không làm nàng ta thống khổ, chỉ cần ngủ một giấc là mọi chuyện sẽ qua đi.
Nhưng nàng ta không cam lòng.
Hà gia còn chưa được khôi phục.
Bọn nhỏ còn chưa thành nhân.
Cũng không thể gặp mặt Ngọc Lang lần cuối.
Hạ thị nhắm mắt lại, ngửa đầu, uống hết thứ thuốc độc ngọt ngào trong bình sứ kia.
Vừa uống hết thuốc độc thì cửa đã bị đẩy ra.
Là Vân Sơ tới.
Tâm tình nàng phức tạp, mở miệng nói: “An ca nhi, Phinh tỷ nhi, chuyện bên này cứ để ta xử lý, hai con mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Tạ Phinh tận mắt nhìn thấy thân nương uống thuốc độc, gần như vỡ vụn, thân thể không ngừng phát run, vừa nghe Vân Sơ nói vậy, còn không dám nhìn Hạ thị một cái đã vội vàng đỡ lấy tay nha hoàn lui ra.
Tạ Thế An cũng chỉ đang cố gắng chống đỡ, chuyện nên làm đã làm xong, hắn ta không có cách nào trơ mắt nhìn Hạ thị tắt thở.
Hắn ta đứng lên, lảo đảo đứng không vững, đỡ tường cố gắng đứng thẳng người bước ra ngoài.
Thính Sương cùng Thính Phong canh giữ bên ngoài, đóng cửa phòng chứa củi lại.
Hạ thị đã uống thuốc độc, quả thật không hề đau đớn thống khổ, ánh mắt nàng ta dừng trên người Vân Sơ, đột nhiên cười thảm: “Người ra quyết định là lão thái thái, người đưa thuốc là đại nhân, người đút thuốc là An ca nhi cùng Phinh tỷ nhi, phu nhân thật biết cách giũ bỏ sạch sẽ.”
“Ta tới nhặt xác giúp ngươi không phải sao?” Vân Sơ từ trên cao nhìn xuống: “Đều nói con người trước khi c.h.ế.t sẽ nói lời thật lòng, Hà Linh Huỳnh, ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi ngoan ngoãn trả lời cho ta.”
Hạ thị nghe được khuê danh của bản thân, vô cùng hoảng hốt.
Nàng ta cười lạnh: “Ta lưu lạc đến mức này cũng là có bút tích của phu nhân đúng không, ngươi cảm thấy ta sẽ trả lời vấn đề của ngươi sao?”
“Có thể đoán được là ta nhúng tay vào, ngươi cũng không quá ngu xuẩn.” Vân Sơ bĩu môi: “Không ngại cho ngươi biết, chuyện Tạ Thế Duy chọc giận Tuyên Võ hầu cũng là do ta quạt gió thêm củi, thế nào, có thấy ngoài ý muốn không?”
“Ngươi!”
Hạ thị thật sự không ngờ tới chuyện đó cũng có liên quan tới Vân Sơ.
Nàng ta hận không thể bóp c.h.ế.t người trước mắt.
Danh Sách Chương: