“Đứa nhỏ này, sao lại thở dài rồi?” Lâm thị cười nói: “Hôm nay vừa vặn tròn ba tháng, nói cho con một tin tốt.”
Vân Sơ áp xuống tâm tư, vô cùng phối hợp nói: “Tin tốt gì?”
“Đại tẩu các con mang thai rồi.” Lâm thị tươi cười: “Ước chừng mùa xuân năm sau sẽ sinh.”
“Chúc mừng đại ca đại tẩu!” Vân Nhiễm cũng vui mừng: “Rốt cuộc Giang ca nhi cũng có đệ đệ muội muội.”
Ngón tay Vân Sơ cứng đờ.
Khó trách nàng nhất thời không nhớ tới chuyện đại tẩu mang thai, vì cái thai này căn bản không giữ được.
Vân gia ở chi bọn họ tuy quan hệ đơn giản nhưng đã là thế gia trăm năm, dòng bên nhiều không đếm xuể, hài tử trong bụng đại tẩu chính là bị dòng bên... Chẳng qua khi đó nàng không ở kinh thành, cũng không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
“Sơ nhi...”
Liễu Thiên Thiên nhạy bén bắt được thần sắc của Vân Sơ, âm thầm kéo áo Lâm thị.
Sơ nhi khó có thể mang thai mà nàng ấy lại bất ngờ có thêm một hài tử, sợ trong lòng Sơ nhi không thoải mái nên vẫn luôn không dám nói ra.
Không nghĩ tới mẹ chồng lại ung dung nói cho Sơ nhi.
Tuy sớm muộn gì Sơ nhi cũng biết nhưng nàng ấy nghĩ giấu được lúc nào hay lúc đó...
“Chúc mừng đại tẩu!” Vân Sơ lộ ra gương mặt tươi cười, duỗi tay sờ bụng Liễu Thiên Thiên: “Đứa nhỏ này nhất định sẽ thuận lợi ra đời.”
Liễu Thiên Thiên đổi đề tài nói: “Sơ nhi, lần trước muội nói sẽ mở một cửa hàng ngay chỗ lều tránh nóng, chủ ý này thật là tuyệt diệu, cửa hàng kia vừa mở được nửa tháng đã lời hơn năm trăm lượng bạc, đây là chúng ta còn chưa để bụng chuyện kinh doanh ở đó.”
Vân Sơ nghe Trần Đức Phúc nói đã mở một hàng tạp hóa nhỏ trước lều tránh nóng, bán mấy đồ dùng hằng ngày dân chúng hay sử dụng như nồi chén gáo bồn, muối ăn linh tinh, bọn họ mở cửa hàng không phải để kinh doanh kiếm lời nên giá cả cũng không đắt, vẫn bình ổn với giá thị trường, nhưng vì ngày nào dân chúng cũng tới đó tránh nóng, người đến người đi, người nhiều thì chắc chắn sẽ có người mua thứ gì đó, mua ở đâu không phải là mua.
Lâm thị mở miệng nói: “Ý của đại tẩu con là mở rộng cửa hàng này thêm một chút, nếu có thể kiếm bạc thì chúng ta phải kinh doanh cho tốt.”
Vân Sơ gật đầu: “Được bá tánh ủng hộ như vậy thì chúng ta cứ bán thêm nhiều một chút.”
Bọn họ thương lượng một số vấn đề, Liễu Thiên Thiên đều nhớ kỹ, cho hạ nhân bắt tay vào làm.
“Sơ nhi, con ở Vân gia thêm vài ngày đi.” Lâm thị nói: “Mấy hôm nữa là ngày Đới gia hạ sính, con ở lại tham gia náo nhiệt rồi về.”
Vừa nói đến Đới gia, mặt Vân Nhiễm lập tức ửng đỏ, đôi tay để ở đâu cũng không được tự nhiên.
Vân Sơ tất nhiên là đồng ý.
Một đám người đang nói chuyện thì hạ nhân tới báo: “Phu nhân, Bình Tây Vương tới, đại thiếu gia đang cùng ngồi uống trà, tiểu thế tử cùng quận chúa muốn tới thăm đại tiểu thư.” Hôm qua Lâm thị đã gặp Sở Hoằng Du, vô cùng yêu thương, lập tức nói: “Mau đưa thế tử và quận chúa tới đây.”
Hai đứa nhỏ lập tức nhảy ra từ sau lưng nha hoàn.
“Vân phu nhân, Vân di, Liễu di, con mang muội muội tới rồi!”
Sở Hoằng Du nắm tay Sở Trường Sinh, nhảy nhót đi đến.
Nó đã hỏi A Mao rồi, mẫu thân của mẫu thân thì gọi là gì, A Mao nói là gọi bằng ngoại bà, nó sợ gọi một tiếng ngoại bà sẽ khiến Vân phu nhân phản cảm, chỉ đành gọi là Vân phu nhân thôi.
“Tiểu thế tử thật ngoan.” Lâm thị kéo hai đứa nhỏ sang, ánh mắt dừng trên mặt Sở Trường Sinh: “Trời thấy còn thương, tiểu quận chúa quá gầy, cả người toàn là xương...”
Bà ấy đang nói thì đột nhiên khựng lại.
Nếu thịt trên mặt tiểu quận chúa nhiều hơn một chút sẽ nhìn rất giống Sơ nhi khi còn nhỏ, thật là quá giống!
Vân Sơ sờ mặt tiểu cô nương, quả thật là quá gầy.
Tiểu cô nương thuận thế nhào vào lòng nàng, Sở Hoằng Du ở bên cạnh nói: “Trường Sinh, Vân di bị thương ở chỗ này, muội cẩn thận đừng để đụng trúng.”
Tiểu cô nương ngoan ngoãn gật đầu, bò xuống dưới, phồng má thổi thổi chỗ bị thương của Vân Sơ.
Trái tim Vân Sơ mềm nhũn.
“Thiên Thiên, con có thấy tiểu quận chúa trông rất giống Vân Sơ không.” Lâm thị nhỏ giọng nói: “Đặc biệt là đôi mắt.”
Liễu Thiên Thiên nhìn lại, cũng hoảng sợ: “Thật sự có điểm giống, chắc có lẽ là Sơ nhi cùng tiểu quận chúa, tiểu thế tử có duyên.”
Chẳng trách hai hài tử thân cận Sơ nhi, Sơ nhi cũng rất yêu thích hai hài tử, duyên phận như vậy có thể gặp nhưng chẳng thể cầu.
“Ta nghe nói hôn sự của Đàm nhị tiểu thư và Bình Tây Vương không thành.” Lâm thị nói rất nhỏ: “Đàm phu nhân là nữ tử ôn nhu, Đàm nhị tiểu thư hẳn là không kém, sợ là Bình Tây Vương khó tìm được một người thích hợp làm kế vương phi hơn Đàm nhị tiểu thư.”
Liễu Thiên Thiên gật gật đầu.
Đàm nhị tiểu thư hẳn là được Ân tần chọn lựa kỹ càng, đáng tiếc là không lọt vào mắt Bình Tây Vương.
Mấy ngày tiếp theo Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh vẫn chạy tới Vân gia, ban đầu Bình Tây Vương còn đi theo, mấy hôm sau cũng chỉ để hạ nhân đi cùng bọn nhỏ.
Hai đứa nhỏ không người quản thúc, sáng sớm đã chạy tới Vân gia, mãi đến tối mới chịu về, nếu không phải sợ phụ vương tức giận, Sở Hoằng Du còn ước gì có thể đưa muội muội tới Vân gia ở luôn.
Tạ Cảnh Ngọc cứ cách hai ngày sẽ tới một chuyến, nhưng vẫn luôn bị Vân Trạch cho đứng ngoài cửa.
Từng ngày qua đi, rất nhanh đã tới ngày Đới gia hạ sính, theo phong tục của kinh thành, thường sẽ hạ sính trước ngày thành thân một tháng.
Nhìn thấy từng rương sính lễ được nâng vào trong, Vân Sơ không khỏi cảm thán, thời gian qua thật nhanh, nàng sống lại vào cuối tháng ba, chớp mắt một cái đã đến tháng bảy.
Danh Sách Chương: