Mục lục
Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn tưởng rằng Hạ Húc sẽ đuổi theo, ai ngờ vừa quay đầu lại nhìn thấy tên ca ca kia đang bò trên đất nhặt mấy đồng tiền, sau khi nhặt xong đã trực tiếp đi về phía sòng bạc.

Hạ thị vô cùng thất vọng, nàng ta không nên mang Hạ Húc tới kinh thành.

Hiện tại nàng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, càng không thể quản được Hạ Húc, cho dù hắn ta có bị người của sòng bạc đánh chết thì cũng đáng.

Sau khi Hạ thị rời đi, một gia đinh từ trong góc tường chạy ra, đi đến bên cạnh Hạ Húc: “Hạ quản sự, nhiêu đây bạc còn chẳng chơi được hai lần, không bằng mượn thêm một ít để gỡ vốn.”

Hạ Húc thở dài: “Mấy tiền trang kia yêu cầu phải có viện tử, cửa hàng thế chấp mới bằng lòng cho vay.”

“Ta biết một chỗ có thể dùng ngón tay cánh tay thế chấp, một ngón tay có thể mượn được mười lượng bạc.” Gã sai vặt hướng dẫn từng bước: “Hạ quản sự rất có năng khiếu cá cược, chỉ là vận khí không tốt mà thôi, ta tin chỉ cần vài lần nữa là có thể kiếm lại được mấy ngàn lượng bạc đã thua khi trước...”

Hạ Húc quả nhiên đã động tâm, theo gia đinh đi tới một con ngõ nhỏ...

Thính Phong tỉ mỉ bẩm báo tình hình cho Vân Sơ.

Vân Sơ đang đốt trầm hương, nàng khảy một ít tro, nhàn nhạt nói: “Ngón tay cánh tay đáng giá bao nhiêu chứ, ngươi bảo người nói với hắn ta dùng vật quan trọng nhất của nam nhân để thế chấp là có thể mượn được hai trăm lượng.”

Thính Phong sững sờ tại chỗ.

Thính Sương đẩy nàng ấy: “Còn không đi mau đi.”

Vân Sơ đậy lư hương lại, mùi tùng hương nhàn nhạt tỏa ra khắp phòng.

Đời trước, Thính Phong và Thính Tuyết bị Hạ Húc hủy hoại, vậy bây giờ cứ trừ bỏ thứ tai họa trong đũng quần kia trước, khiến Hạ Húc đời này không còn cơ hội làm hại cô nương nào nữa.

Vân Sơ tiếp tục ra sân luyện công.

Thu Đồng cẩn thận dạy nàng những chiêu thức cơ bản, học xong một bộ thì nàng đã mệt túa mồ hôi.

“Mẫu thân...”

Một bóng hình xuất hiện ngoài cửa.

Nàng lau mồ hôi rồi nhìn qua đó, là Tạ Thế Duy.

Nàng thờ ơ mở miệng: “Sao Duy ca nhi lại tới đây?”

Sau khi nàng bắt Tạ Thế Duy chịu gia pháp, ngoài việc buổi sáng tới thỉnh an thì nó căn bản không bước chân vào viện của nàng, nàng mắt không thấy tâm không phiền, cũng lười để ý.

“Mẫu thân, con cũng muốn học võ.”

Tạ Thế Duy bước vào, lấy hết dũng khí lên tiếng.

Từ lần phạm sai lầm kia, chi phí ăn mặc của nó đều bị giảm một nửa, cơm mỗi ngày ăn không đủ no, trong tay cũng chẳng có bạc để dùng.

Nó vốn muốn tới đây xin mẫu thân tha thứ, hy vọng mẫu thân có thể khôi phục lại chế độ ban đầu cho nó. Nhưng vừa đến thì lại thấy mẫu thân đang luyện võ, chiêu nào nhìn cũng đẹp mắt, nó đột nhiên cũng muốn học mấy chiêu.

Nó đọc sách không giỏi, mỗi ngày đều bị phụ thân la mắng, lão thái thái cùng tổ mẫu vẫn luôn khuyên bảo, nó cảm thấy bản thân thật sự kém cỏi.

Nhưng bây giờ nó đã hiểu ra, nó chỉ không hứng thú với việc đọc sách thôi chứ không phải thứ gì cũng không học được, nó cảm thấy bản thân có thể theo nghiệp võ, chắc chắn sẽ không kém đại ca.

Vân Sơ cúi đầu nhìn vào mắt Tạ Thế Duy.

Đứa con vợ lẽ này không di truyền được thiên phú đọc sách của Tạ Cảnh Ngọc, lại trời sinh hung hãn, đời trước được vào quân doanh Vân gia, chưa đến một năm đã trở thành thiên phu trưởng, hơn nữa còn được Vân gia giúp đỡ, con đường học võ của Tạ Thế Duy cực kỳ thuận lợi...

Nàng sẽ không để Tạ Thế Duy có cơ hội học võ nữa.

“Hiếm khi con có chí tiến thủ như vậy, vậy cứ theo học một ít đi.” Vân Sơ nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thu Đồng, ngươi khai thông gân mạch cho nó trước đi.”

Thu Đồng có chút kinh ngạc, phu nhân hẳn là biết người mới luyện võ chỉ cần đứng tấn cho thân thể cường kiện là tốt rồi, thông gân mạch là chuyện rất lâu về sau, bây giờ có thông cũng không thông được.

Thính Sương nhẹ giọng nói: “Ngươi cứ nghe theo phu nhân là được rồi.”

Thu Đồng gật đầu, đi đến bên cạnh Tạ Thế Duy: “Nhị thiếu gia, đắc tội.”

Nàng ấy giơ tay kéo tay phải của Tạ Thế Duy, tay kia lại túm chặt, chỉ nghe một tiếng rắc, Tạ Thế Duy đau đớn kêu thảm, muốn chạy trốn theo bản năng.

Thu Đồng lại không cho nó cơ hội, tìm được huyệt vị của nó rồi hung hăng ấn xuống, lại nhấn thêm một chút lực.

“Đau đau đau!” Tạ Thế Duy đầu đầy mồ hôi: “Buông ta ra, mau thả ta ra, ta đau c.h.ế.t rồi.”

Vân Sơ ngồi trên ghế mây nói: “Phụ thân con bảo con đọc sách, con nói đọc sách quá buồn tẻ, lão thái thái chiều chuộng con nên ta cũng không tiện nói gì. Hiện tại là con chủ động muốn tập võ, nếu là con tự chọn lựa thì làm gì có chuyện được bỏ dỡ nửa chừng. Thông gân mạch trước khi tập võ là bí pháp độc nhất vô nhị của Vân gia, cũng là cơ sở để tổ phụ và phụ thân ta luyện được võ công tuyệt hảo, trước giờ ta vẫn luôn xem con là thân sinh nhi tử nên sẽ không giấu diếm con. Lúc đầu sẽ hơi đau một chút, từ từ sẽ khá hơn.”

Tạ Thế Duy đau đến mức mặt mũi trắng bệch: “Phải, phải thông gân mạch bao lâu?”

“Đến lúc nào con không thấy đau nữa thì sẽ ngưng.” Vân Sơ nhếch môi cười: “Phụ thân ta mất ba tháng, huynh trưởng của ta mất hết một năm mà không thông được, chỉ đành từ bỏ chuyện học võ.”

Tạ Thế Duy hoảng sợ, suýt nữa thì nằm liệt ra đất.

Nó sợ tới mức lắp bắp hỏi: “Nếu không thông gân mạch thì sao?”

“Không xây dựng nền tảng tốt thì cả đời này chỉ có thể là một người tập võ bình thưởng, lên chiến trường cũng chỉ được làm tiểu binh.” Vân Sơ nhàn nhạt nói: “Muốn trở thành tướng quân giống tổ phụ và phụ thân ta thì không có khả năng.”

Tạ Thế Duy đứng tại chỗ, cắn chặt môi.

Nó muốn học võ nhưng không ngờ quá trình này lại thống khổ như vậy, cần chịu đựng ít nhất ba tháng...

“Thu Đồng, tiếp tục.”

Vân Sơ vừa ra lệnh thì tay Thu Đồng đã xách Tạ Thế Duy lên, cởi giày, dùng sức ấn ngón tay vào huyệt vị dưới lòng bàn chân.

Tạ Thế Duy không ngừng kêu gào thảm thiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK