Trâu phu nhân biết nếu nàng ta không tự lóc một miếng thịt thì chuyện này sẽ không dễ dàng qua đi.
“Ta có một thôn trang hồi môn ở ngoài thành, lãi hàng năm đều hơn một ngàn lượng.” Tim Trâu phu nhân như đang rỉ máu: “Ngày mai ta cho người... không, đêm nay sẽ sai người mang đến cho Vân tiểu thư.”
“Trâu phu nhân khách sáo quá.” Vân Sơ vỗ vai đối phương: “Ta biết Trâu phu nhân chỉ đùa với hài tử thôi, xem như chuyện này kết thúc ở đây.”
Nàng nói xong thì đưa theo nha hoàn rời khỏi đó.
Trâu phu nhân tức giận đến mức ngũ quan vặn vẹo, hận không thể ăn tươi nuốt sống Vân Sơ.
Mấy phu nhân bên cạnh lập tức vây tới.
“Sao lại như vậy?”
“Sao ngươi lại xin lỗi nàng ta, Vân gia đã sắp đổ rồi, ngươi cần gì phải sợ nàng ta.”
“Lại bồi thường cả một thôn trang, ngươi điên rồi sao?”
Trâu phu nhân tức giận đến mức choáng váng: “Đúng đúng đúng, là ta điên rồi!”
Nàng ta đẩy đám người ra rồi nhanh chóng đi mất.
Vân Sơ trở về viện tử, thấy Sở Hoằng Du đang ngồi trong sân trêu đùa con bướm mà nó bắt được, vô cùng vui vẻ.
Nàng không khỏi lắc lắc đầu, tiểu tử ngốc này, vì con bướm này mà bị dọa cho kinh hãi, bây giờ lại có thể chơi vô tư như vậy.
Nàng bước qua ngồi xuống bên cạnh hài tử.
“Nương, nương về rồi.” Sở Hoằng Du chỉ vào con bướm trong bình rồi nói: “Nhiều bướm thế này, nương thích con nào nhất?”
“Con màu trắng này rất đẹp.” Vân Sơ bắt lấy cánh con bướm: “Đợi lát nữa đưa hết mấy con bướm này về nhà, nuôi ở vườn hoa trong viện có được không?”
Tiểu gia hỏa lập tức gật đầu.
“Du ca nhi, chuyện hôm nay, có hai chúng ta đều đã nhận được giáo huấn.” Nàng tiếp tục mở miệng nói: “Ta không nên để con đi chơi một mình, đây là mẫu thân sơ sẩy, con cũng phải nhớ, không được dễ dàng tin tưởng người xa lạ.”
Sở Hoằng Du cúi đầu: “Con biết rồi nương, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Vân Sơ xoa đầu thằng bé.
Đợi đến khi Sở Trường Sinh tỉnh lại, mẫu tử ba người mới dọn đường về phủ.
Xe ngựa nhanh chóng quay về ngõ Ngọc Lâm.
Bữa tối trong phủ đã được chuẩn bị xong xuôi, hai đứa nhỏ dùng cơm xong thì đều quay sang bận rộn công việc của bản thân, Sở Hoằng Du tới thư phòng ngoan ngoãn đọc sách, Sở Trường Sinh theo Vân Sơ đọc Tam Tự Kinh.
Trời vừa sụp tối thì Thính Tuyết đã bước vào, trình lên một tờ khế đất: “Trâu phu nhân sai người đưa tới.”
Vân Sơ liếc nhìn, thôn trang này cũng không tệ, diện tích rất lớn, nói lợi nhuận một năm hơn ngàn lượng bạc cũng thật không ngoa.
Trâu phu nhân đã trả giá đắt, nàng cũng không rảnh rỗi đi quản chuyện nhà người khác nữa.
Nàng bảo Thính Tuyết cẩn thận cất khế đất rồi đưa hai đứa nhỏ đi rửa mặt, sau đó mỗi bên ôm một đứa, chậm rãi dỗ dành bọn nó chìm vào giất ngủ.
Đây là thời gian khiến nàng cảm thấy thả lỏng nhất trong ngày, nàng có thể hát ru hoặc kể chuyện xưa cho hai đứa nhỏ nghe, cảm thụ hai đứa nhỏ chậm rãi ngủ say trong lòng nàng, quá trình này thật quá tươi đẹp.
Chờ hai hài tử ngủ say nàng mới nhẹ tay nhẹ chân đắp chăn cẩn thận cho bọn nó, không nhịn được hôn một cái lên mặt hai đứa nhỏ.
Nàng thật sự biết ơn Bình Tây Vương, cảm tạ hắn đã nuôi nấng hài tử trưởng thành tới bây giờ, cảm tạ hắn nguyện ý để bọn nhỏ ở chung với nàng, nàng không cần phải tính kế gì cả...
Nghĩ đến hắn, Vân Sơ lại nhíu mày.
Ban ngày Bình Tây Vương và Trình Tự cùng đi diệt phỉ, chỗ đó cách ngoại ô kinh thành cũng không xa, sao lúc này bọn họ còn chưa trở về vậy?
Nàng phủ thêm một kiện áo ngoài rồi đi đến chỗ cổng tò vò, gõ gõ, bên kia không hề có chút phản ứng nào.
Bóng đêm càng ngày càng sâu.
Vân Sơ không ngủ được nên dứt khoát khoác xiêm y, cầm sách đi tới đại sảnh.
Đọc sách một hồi thì có chút mệt mỏi, đầu óc choáng váng.
Nàng lại bảo nha hoàn lấy sổ sách, nghiêm túc xem sổ, càng xem càng có kinh thần.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ một hồi đã qua nửa đêm. Sự lo lắng trong lòng nàng càng ngày càng trầm trọng.
Nàng cho rằng đời này ngoài lo lắng cho Vân gia cùng hai đứa nhỏ thì nàng sẽ không quan tâm tới ai nữa.
Nhưng lúc này lại vì một người mà mất ngủ.
Hẳn là nàng sợ Du ca nhi cùng Trường Sinh sẽ thương tâm vì mất đi phụ thân, giống như khi trước hai đứa nhỏ không có mẫu thân vậy...
“Tiểu thư, cách vách có động tĩnh!”
Thính Tuyết vừa nghe được tiếng động đã đi vào thông báo.
Vân Sơ buông sổ sách, đứng dậy đi tới chỗ cổng tò vò, lập tức nghe thấy tiếng mở cửa ở phía bên kia.
Nàng thấy hai thị vệ đang vội vàng nâng cáng đi vào nội thất, người trên cáng chính là phụ thân của bọn nhỏ, Bình Tây Vương.
Trái tim trong lòng n.g.ự.c nàng co rút, nàng cố gắng nhẫn nhịn, chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại mấy người tâm phúc thì mới dám bước qua.
“Vân tiểu thư.”
Trình tổng quản thấy nàng tới thì vội vàng khom lưng hành lễ.
Vân Sơ còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng Sở Dực từ nội thất vọng ra: “Trình tổng quản, ai tới?”
Sao hắn lại nghe được tiếng của Vân tiểu thư nhỉ.
Cổng tò vò này đã được xây nhiều ngày như vậy, Vân Sơ chỉ tới viện tử của hắn vào hôm chuyển nhà, ngoài ra chưa từng tới đây một lần nào khác.
Hơn nữa bây giờ đã qua giờ Tý, hẳn là nàng và hai đứa nhỏ đã ngủ từ lâu, sao có thể xuất hiện ở đây.
Sở Dực nghĩ chắc là bản thân vừa mới uống thuốc nên mới sinh ra những ý niệm hoang đường.
“Là ta.”
Bên ngoài truyền đến một giọng nữ lanh lảnh.
Sở Dực đột nhiên ngồi dậy, không cẩn thận đụng tới miệng vết thương, đau hít hà một hơi.
Trình tổng quản sốt ruột, vội vàng đẩy cửa phòng ngủ.
Vân Sơ thấy Sở Dực đang nằm trên giường.
Nam nhân không mặc áo, trên n.g.ự.c là một vòng băng gạc, vải bố trắng vừa quấn lên đã bị nhuộm thành một màu đỏ tươi.
Nàng lập tức thu hồi tầm mắt, nghiêng người dò hỏi: “Vương gia vẫn ổn chứ?”
“Không có gì lớn.” Sở Dực cố gắng ngồi dậy: “Nhọc lòng Vân tiểu thư lo lắng.”
Trình tổng quản vội vàng đỡ hắn nói: “Vương gia, thái y nói không thể đứng dậy, mau nằm xuống, đừng khiến miệng vết thương nứt ra...”
“Không sao.”
Sở Dực lạnh lùng ngồi dậy.
Hắn cảm thấy bản thân thật sự quá mất mặt.
Không phải bị phạt trượng thì là ăn tát tay, bây giờ còn bị thổ phỉ thọc một đao.
Chắc chắn Vân Sơ sẽ cảm thấy hắn là một nam nhân vô dụng.
“Vân tiểu thư khuyên nhủ Vương gia đi.” Trình tổng quản sầu trắng râu: “Thái y nói thiếu chút nữa là đ.â.m vào tim rồi, không tĩnh dưỡng cho tốt thì sau này tim sẽ dễ bị đau...”
Vân Sơ hãi hùng khiếp vía, lập tức nói: “Vương gia, ngài vẫn nên nghe thái y đi, nghỉ ngơi cho tốt, sớm ngày khang phục, bằng không Du ca nhi và Trường Sinh sẽ lo lắng.”
Âm thanh của nàng khiến Sở Dực không thể sinh ra bất kỳ ý niệm kháng cự nào.
Hắn vô cùng nghe lời nằm xuống.
“Ở đây còn có một chén thuốc, lúc nãy Vương gia không muốn uống.” Trình tổng quản bưng một chén thuốc đen tuyền từ trên bàn đặt vào tay Vân Sơ: “Đây là thuốc giảm đau, Vương gia cảm thấy không cần thiết, Vân tiểu thư khuyên nhủ một chút đi, lão nô đến tiền viện xem Trình Tự, tiểu tử kia cũng bị thương không nhẹ, không có ai ở bên cạnh chăm sóc...”
Trình tổng quản nói xong thì lập tức rời đi, còn tri kỷ đóng cửa lại.
Vân Sơ nhìn chén thuốc trên tay, khựng lại hồi lâu rồi mới chậm rãi xoay người, ngẩng đầu, thong dong đi lên bậc thang, rảo bước đi vào phòng.
Nàng cầm chén thuốc đưa sang: “Vương gia bị thương, phải cố gắng nghỉ ngơi, uống thuốc cho dễ ngủ.”
Danh Sách Chương: