Mục lục
Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trường Sinh!” Sở Hoằng Du vội vàng bắt lấy cánh tay muội muội: “Không được, bây giờ còn chưa được, quá đông người, chúng ta qua đó sẽ khiến mẫu thân gặp phiền toái, phụ vương cũng nói không được thân mật với mẫu thân trước mặt người ngoài, muội ăn trước đi, để ca ca nghĩ cách.”

Tiểu cô nương đành phải ngoan ngoãn vùi vào lòng Sở Dực.

“Tiểu thế tử và tiểu quận chúa vẫn luôn nhìn về phía bên này.” Vân tam thẩm sáng mắt: “Đạt ca nhi, hẳn là tiểu thế tử muốn chơi cùng con, con qua đó chơi cùng tiểu thế tử đi.”

Đạt ca nhi là tôn tử của Vân tam thẩm, năm nay hơn sáu tuổi, đang độ tuổi bướng bỉnh, nhưng cũng không to gan như vậy, không dám bước qua đó.

Vân Chấn Giang cũng ngồi đó, thằng bé liếc nhìn Sở Hoằng Du, biết ngay tiểu tử này đang nhìn cô cô.

Lúc trước cô cô về Vân gia dưỡng thương, tiểu tử này ngày ngày chạy tới Vân gia, ngày ngày theo sau m.ô.n.g cô cô gọi a di, khiến người ta phát phiền mà.

Trước kia cô cô thương nó nhất, sau khi có thêm tiểu tử này, cô cô không còn thương nó như trước, thật là bực mình.

Vân Chấn Giang hừ một tiếng, không thèm nhìn Sở Hoằng Du nữa.

Một lát sau, nó cảm giác có người đang kéo tay áo mình, quay đầu nhìn thì lập tức đối diện với đôi mắt to của Sở Hoằng Du, nó lạnh lùng nói: “Thế tử trốn ở chỗ này kéo ta làm gì?”

Sở Hoằng Du trốn trong rừng cây, đáng thương nói: “Giang ca, ta gọi ngươi là ca còn không được sao, ngươi qua đây, ta có chuyện muốn nói.”

Vân Chấn Giang hừ lạnh: “Không rảnh.”

“Ta có mang theo phi toàn xoa, ngươi muốn chơi không?”

Vân Chấn Giang chung quy cũng chỉ là một hài tử sáu tuổi, thích nhất mấy thứ đồ chơi này, nghe vậy thì sao mà nhịn được, lập tức theo Sở Hoằng Du tới rừng cây bên cạnh.

Sở Hoằng Du lấy một chiếc phi toàn xoa từ trong tay áo ra, cái này là do nó lén tới Binh bộ, nhờ Binh bộ Thượng thư tìm cho nó mấy món đồ chơi độc lạ.

Nó còn chưa chơi được mấy lần đâu, giờ đã phải tặng cho người ta.

Nhưng cũng đâu còn cách nào khác.

Vất vả lắm nó mới thuyết phục được phụ vương tới Vân gia, phụ vương nói chỉ cần nhìn mẫu thân một cái là đủ rồi, khi yến hội kết thúc, bọn nó phải ngoan ngoãn về nhà.

Cho nên phải nhân lúc yến hội còn đang diễn ra mời mẫu thân ra ngoài mới có thể nói chuyện với mẫu thân, một cái phi toàn xoa đổi lấy một lần trò chuyện với mẫu thân, hình như cũng không lỗ.

“Thấy người có thành ý như vậy, ta giúp ngươi một lần.” Vân Chấn Giang cầm phi toàn xoa, yêu thích không buông tay: “Nhưng mà ta cảnh cáo ngươi, nam nữ thụ thụ bất thân, không được bò lên người cô cô, không được ôm cô cô, cũng không cho...”

“Rồi rồi, ta nhớ rồi!” Sở Hoằng Du cười hì hì: “Yến hội sắp kết thúc rồi, ngươi mau đi tìm Vân di đi, nói ta và Trường Sinh đang đợi ngài ấy!”

Vân Chấn Giang cất phi toàn xoa vào rồi đi tìm Vân Sơ.

Hai tiểu gia hỏa ngồi trong tiểu viện đợi một lúc mới thấy Vân Sơ tới.

“Nương... Vân di!”

Sở Hoằng Du thấy Vân Chấn Giang đi phía sau Vân Sơ, kịp thời sửa miệng. Tiểu cô nương nhanh chóng nhào vào n.g.ự.c Vân Sơ, dùng hết tứ chi bò lên, Sở Hoằng Du cũng đang muốn làm như thế nhưng lại đụng phải ánh mắt cảnh cáo của Vân Chấn Giang.

“Du ca nhi, Trường Sinh, ta có chuẩn bị lễ vật cho hai đứa.” Vân Sơ lấy hai chiếc khóa trường mệnh từ trong tay áo ra: “Cái này là của Du ca nhi, cái này là của Trường Sinh, nhìn xem có thích hay không?”

“Thích, rất thích!” Sở Hoằng Du khoe khoang nhìn về phía Vân Chấn Giang: “Giang ca, Vân di không có tặng ngươi khóa trường mệnh đâu nhỉ?”

Vân Chấn Giang gật đầu: “Thật sự không có.”

Sở Hoằng Du vui vẻ, xem ra trong lòng mẫu thân, nó vẫn quan trọng hơn Vân Chấn Giang.

“Nhưng lúc ta ra đời, cô cô đã tặng ta một khối ngọc bội, lúc ta một tuổi, cô cô tặng một bộ văn phòng tứ bảo, ta lên hai tuổi, ngài ấy tự tay làm xiêm y cho ta, lúc ta ba tuổi tặng... lúc bốn tuổi...”

Sở Hoằng Du: “...”

Nó bịt chặt lỗ tai, nếu còn nghe nữa thì nó sẽ bị sự đố kỵ nhấn chìm.

Sở Hoằng Du đố kị đến mức đôi mắt tái đi.

Vân Chấn Giang đột nhiên cảm thấy tiểu tử này có chút đáng thương, không có nương cũng thôi đi, chắc người hoàng thất cũng không thật lòng đối đãi.

Mà nó lại vừa hố của tiểu tử này một chiếc phi toàn xoa.

Nó luyến tiếc lấy phi toàn xoa ra, ném cho thằng bé: “Ta chơi chán rồi, trả lại ngươi.”

Sở Hoằng Du vội vàng bắt lấy: “Đây là chính ngươi không cần, sau này không được hối hận.”

Vân Chấn Giang hừ một tiếng.

Vân Sơ không nhịn được bật cười, mấy hài tử này thật quá đáng yêu.

Lúc này, phía sau truyền đến một thanh âm: “Tạ phu nhân.”

Nàng quay đầu nhìn, thấy một thân ảnh cao to xuất hiện ngay cửa tiểu viện

Một thân cẩm y đen tuyền, đầu đội ngọc quan, đai lưng treo một khối ngọc bội, khí thể mạnh mẽ.

Sở Hoằng Du có chút chột dạ trốn sau lưng Vân Sơ, nó đã hứa với phụ vương chỉ tới nhìn mẫu thân một cái, nhưng lại lén hẹn mẫu thân ra đây gặp mặt.

Chắc chắn sau này phụ vương sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của nó nữa.

“Ta có một chuyện muốn xin phép Tạ phu nhân.” Sở Dực bình thản nói: “Tạ phu nhân cũng biết tiểu nữ Trường Sinh bẩm sinh thiếu hụt, thân mình vẫn luôn yếu ớt, ta đã mời đại phu tới thôn trang suối nước nóng một chuyến, đại phu nói suối nước nóng rất có lợi cho thân thể của Trường Sinh, không biết ta có thể làm riêng cho Trường Sinh một bể tắm nước nóng không... Tạ phu nhân yên tâm, số bạc cần bỏ ra ta sẽ không đưa thiếu một phân.”

Vân Sơ không do dự gật đầu: “Thôn trang suối nước nóng là ta và Vương gia cùng kinh doanh, nói chuyện tiền bạc thì...”

“Những việc cần chuẩn bị cho thôn trang cũng đã gần xong hết rồi.” Sở Dực mở miệng nói: “Có một số việc cần Tạ phu nhân định đoạt, nếu ngày mai Tạ phu nhân có thời gian, chi bằng tới đó một chuyến?”

Vân Sơ gật gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK